CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 878

“Vậy cậu tại sao còn—”

Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đều lú rồi.

Vương Nhất không trả lời, chỉ nhìn bầu trời đêm dần tối đi, cười đầy thâm ý.

“Hồ Hoàng Việt, ông chắc rất hận Hồ Minh Chính đó nhỉ?”

“…”

Lời này vừa dứt, Hồ Hoàng Việt lập tức sững người, Tăng Quốc Vinh cũng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, im miệng không nói.

Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt thay đổi, lập tức trở nên xám xịt.

Qua gương chiếu hậu tối mờ, ông ta có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất, đang nhìn chằm chằm ông ta.

Trầm mặc hồi lâu, Hồ Hoàng Việt gật mạnh đầu.

“Hận.”

“Tôi có thể cho ông cơ hội trả thù nhà họ Hồ, tiền đề là tôi phải biết tại sao.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.

Hồ Hoàng Việt rơi vào trong trầm mặc, trong mắt có sự giãy dụa, nhưng nhìn ánh mắt bình thản của Vương Nhất, cuối cùng rầu rĩ thở dài.

Ông ta biết, tới bước này, ông ta không thể không nói.

“Cậu Vương, tôi cảm ơn cậu trước.”

Hồ Hoàng Việt nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Cậu là một ông chủ quan tâm thuộc hạ nhất mà tôi từng gặp.”

Ông ta đâu có nhìn không ra, Vương Nhất đồng ý ván cược của Hồ Minh Chính, chủ yếu là vì ông ta — Đúng vậy, Vương Nhất có thể trực tiếp cưỡng chế đoạt lấy, nhưng như vậy, kết cục của Hồ Minh Chính chỉ là bị đuổi khỏi tập đoàn Cự Phong, chỉ có vậy mà thôi.

Mà Vương Nhất lại thuận theo cái bẫy nhảy xuống, một khi thắng ván cược thì có thể khiến Vương Nhất trả cái giá lớn, điều này chẳng phải là vì Hồ Hoàng Việt trả thù hay sao?

Đôi mắt của Vương Nhất không một gợn sóng, không nói lời nào, coi như chấp nhận lời cảm ơn của Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt nhìn phong cảnh lùi lại ở xung quanh, thở dài: “Quá khứ của tôi rất phứ tạp, vậy nên tôi cũng nói ngắn gọn lại — Nói đơn giản, tôi coi nhà họ Hồ là nhà, nhưng nhà họ Hồ lại không coi tôi là người của mình.”

“Có ý gì?” Vương Nhất hơi nhíu mày.

“Cậu Vương, tôi nghĩ cậu nhất định có trải nghiệm sâu sắc — vào hào môn sâu như biển, từ đó tình thân là khách qua đường.”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt rất phức tạp: “Cách thức dạy dỗ của nhà họ Hồ cũ của chúng tôi có hơi khác với các gia tộc khác, từ nhỏ cổ vũ chúng tôi cạnh tranh tranh đoạt, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân giành lấy, tụt lại thì sẽ bị đánh — Loại hiện tượng này, nhỏ như việc ăn cơm, lớn thì như công việc cuộc đời, đều nhúng tay hết.”

“Buổi tối ăn cơm, đứa trẻ con nếu chạy chậm thì không có cơm, nếu ai bị bắt nạt, phụ huynh sẽ không oán trách người đánh người, ngược lại sẽ khen, đồng thời tức giận mắng người bị đánh, tức giận vì sự yếu ớt của người đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi