CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 881

Hồ Hoàng Việt lau nước mắt ở trong mắt, khẽ gật đầu với Vương Nhất: “Cậu Vương, đại ơn không gì đền đáp, chỉ có cái mạng này, dù xông vào dầu sôi lửa bỏng, vạn chết không từ!”

Vương Nhất có thể cảm nhận được sự thật lòng của Hồ Hoàng Việt, giúp ông ta tìm được cô con gái thất lạc nhiều năm, ân tình này, ông ta sẽ báo cả đời.

Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: “Ông làm việc cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi ông.”

Đồng thời, lại nhìn sang Tăng Quốc Vinh: “Ông cũng như vậy.”

“Cậu Vương—”

Trong lòng Tăng Quốc Vinh rất cảm động, còn có chuyện gì đáng chúc mừng hơn chuyện đi theo một chủ nhân tốt.

Trong lúc trời xui đất khiến, tâm nguyện của Hồ Hoàng Việt đã đạt được, sau đó, sự chú ý lại đặt vào ván cược của Hồ Minh Chính.

“Vậy tiếp theo, cậu Vương phải ở thành phố Giang một khoảng thời gian rồi.”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh giá: “Ngày mai tôi chạy vặt thay cho cậu Vương, đi gặp những thành viên của hội đồng cổ động đời đầu của tập đoàn Cự Phong.”

Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Không cần, chúng ta về Thiên An.”

“Hả?”

Lời này vừa dứt, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều ngơ luôn, sững sờ nhìn Vương Nhất: “Không ở Thành phố Giang thì làm sao cá cược với Hồ Minh Chính?”

“12 ngày sau thì lại tới Thành phố Giang là được.”

Vương Nhất cười rất thản nhiên: “Tôi bảo đảm, ván cược của tôi và Hồ Minh Chính, 100% là tôi thắng.”

“Tại sao…”

Tăng Quốc Vinh thế nào cũng không hiểu, rời khỏi Thành phố Giang thì hoàn thành vụ cược kiểu gì?

Phải biết, cổ đông đời đầu của tập đoàn Cự Phong đều sống ở Thành phố Giang.

Ngược lại thì Hồ Hoàng Việt không có chút nghi ngờ, lập tức đồng ý: “Được, cậu Vương!”

“Về Thiên An, không phải bảo các ông không làm cái gì cả, các ông phải phái người bám theo Hồ Minh Chính một cách ngang nhiên, một ngày 24 tiếng, nửa bước cũng không rời.”

Vương Nhất ra lệnh: “Ngoài ra, nếu điều kiện cho phép, có thể quấy nhiễu, tóm lại khiến Hồ Minh Chính cảm thấy bực tức là được.”

“Chỉ cần các ông làm được hai điểm này thì tôi có thể đứng ở thế bất bại!”

Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt nhìn nhau, tuy không hiểu cách này có cái gì, nhưng nếu cậu Vương đã hạ lệnh, vậy nhất định có thâm ý của cậu ấy.

“Được!”

Vương Nhất vào 9 giờ tối thì về tới Thiên An, giờ này Lý Khinh Hồng đã về tới nhà, mà Vương Tiểu Lam vẫn chưa ngủ.

“Vợ, anh về rồi—”

Vương Nhất đang muốn gọi, bỗng nhiên ánh mắt đanh lại, bị đôi cao gót màu đỏ nằm rải rác ở ngoài cửa thu hút.

Hai chiếc cao gót, một chiếc nằm ngang, một chiếc nằm nằm lẻ loi ở trên đất.

Hơn nữa, hai chiếc giày cách nhau rất xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi