CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 937

Lý Tuyết Nhi nhanh chóng trở về xe, vừa mới lên xe thì liền khóc lóc nói với Vương Nhất: “Anh rể ơi, anh nhanh đi cứu chị gái đi.”

Vương Nhất trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi.”

“Ba ơi, mẹ đâu rồi?”

Lúc này, Vương Tử Lam lại ngẩng đầu lên, ánh mắt dò hỏi nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất ôm lấy cô bé, giọng nói dịu dàng: “Mẹ đi mua đồ ăn cho Tử Lam rồi, mẹ sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Thật ạ?”

Vương Tử Lam vui vẻ nở nụ cười.

Nhìn nụ cười đầy vẻ mong chờ trên mặt cô bé, sát ý trong lòng Vương Nhất lại càng sâu đậm.

“Vậy thì trước tiên cứ như thế đi.”

Lạc Thanh Thủy đang định khởi động xe, nhưng lại có bảy tám chiếc xe con chạy đến, có hơn ba mươi người đàn ông đầy hình xăm trên người ra khỏi xe, bao vây bọn họ.

Sắc mặt của Lý Tuyết Nhi lập tức thay đổi, vội vàng đưa tay bịt mắt Vương Tử Lam.

Trong lòng Lạc Thanh Thủy cũng nén giận, bước xuống xe mà hét lên: “Các người là người của ai, có biết tôi là ai không hả, lại dám cản xe của bà đây.”

Tên mặt sẹo dẫn đầu cười nói: “Đương nhiên là biết “Ma Phi” Yên Kinh người gặp người sợ, chúng tôi còn biết là trên xe còn có tiểu công chúa Lý thị vương tộc Yên Đô nữa kìa.”

Lạc Thanh Thủy giật mình, xem ra đối phương đã điều tra thân phận của bọn họ rất rõ ràng, bà ta nhướn nhướn mày: “Đã biết chúng tôi là ai mà còn dám cản đường của chúng tôi.”

Tên mặt sẹo tiếp tục cười nói: “Đương nhiên là chúng tôi không dám, cho nên mục tiêu của chúng tôi không phải là các người, mà là… cậu ta.”

Nói dứt lời, ngón tay của gã ta chỉ vào Vương Nhất, nở nụ cười âm tàn: “Để cậu ta và con gái của cậu ta ở lại, Ma Phi và tiểu công chúa Lý thị có thể đi.”

Sắc mặt Lạc Thanh Thủy lạnh lẽo, đột nhiên hỏi: “Các người cùng với đám người bắt cóc cháu gái của tôi là cùng một đám?”

Nụ cười trên mặt tên mặt sẹo từ từ nhạt dần: “Cái gì mà bắt cóc cháu gái lớn của bà chứ, mục tiêu của chúng tôi chỉ có Vương Nhất cùng với con gái của cậu ta mà thôi.”

Lạc Thanh Thủy không nói gì, chỉ quay đầu lại, nghiến răng nhìn Vương Nhất.

Bây giờ bà ta đã có chút tin tưởng kẻ đứng sau chuyện này có bóng dáng vương tộc Yên Đô.

Đang muốn khuyên Vương Nhất đừng làm loạn, Vương Nhất lại lập tức đồng ý.

“Được.”

Nói xong, anh ôm Vương Tử Lam bước xuống xe.

“Anh rể, anh làm cái gì vậy?”

Thấy Vương Nhất xuống xe, sắc mặt Lý Tuyết Nhi trắng bệt.

Cô ta biết là Vương Nhất biết đánh nhau, nhưng mà đối phương lại có hơn ba mươi người, hơn nữa còn cầm vũ khí.

“Đi.”

Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu lại hét lớn một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi