CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 940

Gã ta cứng ngắc đứng yên tại chỗ, anh Hổ cùng với hơn ba mươi người đứng sau lưng cũng trợn to cả mắt.

Một cánh tay đầy máu bay lên thật cao rồi lại rơi xuống đất, cánh tay của người nọ đã bị Lãnh Nhan chặt đứt.

“A…”

Lúc lấy lại tinh thần, gã ta đâu đớn kêu thảm, máu tươi phun ra như suối, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Mà Lãnh Nhan căn bản nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, tiếp tục đi đến phía bọn người anh Hổ.

“Cái gì vậy?”

Cảnh tượng này khiến đám người anh Hổ chấn động sâu sắc, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.

Lúc này lại nhìn Lãnh Nhan, khuôn mặt của cô ta vẫn xinh đẹp như thế, dáng người của cô ta vẫn thon thả như thế, nhưng ánh mắt của anh Hổ lại vô cùng kinh khủng.

Chỉ trong chớp mắt liền chặt đứt cánh tay của một người, đây còn là con người nữa à?

“Đừng có đến đây!”

Anh Hổ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giật lấy một con dao từ trong tay người nọ, chỉ vào Lãnh Nhan, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.

Nhưng mà Lãnh Nhan nhìn bọn họ như là nhìn người chết, vẫn đi đến gần bọn họ.

Sự sợ hãi trong lòng được phóng đại vô hạn.

Rốt cuộc, anh Hổ cũng không còn nhịn được nữa, hét to một tiếng: “Mẹ nó, lên hết cho tao, chém chết cái con nhỏ này.”

Hơn ba mươi người cùng nhau tiến lên.

Nhìn cảnh tượng này, khóe miệng Lãnh Nhan lại nở một nụ cười khát máu, ánh mắt đỏ ngầu như được máu tưới tiêu lại càng thêm đỏ rực, cô ta xông vào đám người trong cái nhìn chăm chú của anh Hổ.

“Ha ha ha…”

Anh Hổ lập tức nở nụ cười càn rỡ, gã ta thấy cho dù Lãnh Nhan có lợi hại đến đâu, nhưng khi xông vào bọn họ thì chắc chắn sẽ bị dao chém chết.

Nhưng mà tiếng cười còn chưa dứt, dường như mọi thứ đều im bặt.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể.”

Gã ta kinh ngạc kêu lên, toàn thân run rẩy.

Phốc phốc…

Lãnh Nhan giống như con hổ xông vào bầy dê mà nhào vào đám người, con dao trong tay như một cái cối xay thịt, mỗi một lần vung ra thì sẽ có một cái đầu bay vút lên trời , hoặc là một cánh tay.

Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, tất cả mọi người đều chết hết.

Trên con đường nhựa máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Cộc cộc cộc.

Lãnh Nhan vẫn còn bước đi như cũ, giày cao gót phát ra âm thanh lanh lảnh, nhưng mà máu tươi đã nhuộm đỏ gót giày của cô ta, mỗi một bước đi đều sẽ để lại một dấu vết nhỏ xíu dưới mặt đường.

“A! A!”

Hồn anh Hổ bị Lãnh Nhan dọa không còn nữa, không hề do dự chút nào lập tức xoay người bỏ trốn.

Nhưng chỉ mới chạy mấy bước, anh ta liền không chạy nữa, trên cổ là con dao với máu tươi đầm đìa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi