CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 977

Nơi này là nhà tân hôn của Lý Thế Nhân và mẹ của Lý Khinh Hồng kết hôn năm đó sao?!

Vương Nhất có chút hiểu tại sao Lý Thế Nhân sẽ không sống ở đây rồi, nhìn vật nhớ người, nơi này là nhà tân hôn kết hôn năm đó, vậy nên nơi này để lại những mảnh vụn của quá khứ và vợ.

“Vậy ‘Thương Kiều’ mà bác Lý nhắc đến là—”

Vẻ mặt của Vương Nhất khác lạ, cẩn thận nhìn Lý Khinh Hồng, cô đang ưu nhã ăn một miếng bít tết.

“Không sai!”

Lạc Thanh Thủy nheo mắt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.

“Người vợ tái hôn của anh ta, Ngụy Thương Kiều.”

Bộp—

Khi Lạc Thanh Thủy nói ra thân phận thật sự của người phụ nữ tên “Thương Kiều” đó, Lý Khinh Hồng bỗng để mạnh đũa xuống, mặt mày lạnh lùng nói: “Cháu ăn no rồi.”

Sau đó thì không nói một câu, đi thẳng lên tầng.

Vương Tử Lam có hơi sợ ý lạnh trên người Lý Khinh Hồng, lại lo lắng cho mẹ, vì vậy nghẹo đầu, nghi hoặc nhìn sang Vương Nhất: “Ba, mẹ làm sao vậy?”

Vương Nhất nhìn bóng lưng Lý Khinh Hồng đi lên tầng, cũng thở thở dài, lần nữa nở nụ cười: “Để mẹ ở một mình một lát đi.”

“Ồ.”

Tuy Vương Tử Lam nghe không hiểu ý trong lời nói, nhưng vẫn không đi làm phiền Lý Khinh Hồng.

Lý Tuyết Nhi cũng liếc nhìn trên tầng với ánh mắt phức tạp, trong mắt có một sự áy náy.

Bữa tối này kết thúc, Vương Nhất xem hoạt hình cùng với Vương Tử Lam thì phát hiện Lạc Thanh Thủy đứng ở trong đình viện bên ngoài, vẫy tay với anh.

Vương Nhất chần chừ một lát, vẫn giao Vương Tử Lam cho Lý Tuyết Nhi, anh đi ra bên ngoài.

Lạc Thanh Thủy châm một điếu thuốc, sau đó nhìn sang Vương Nhất: “Thái độ thân thiện của cháu và anh rể của dì, đều là giả bộ nhỉ? Trên thực tế đã ở cục diện đối đầu.”

Vương Nhất trầm mặc, nhưng vẫn gật đầu thật: “Phải!”

“Dì nói mà, với tính cách của anh rể của dì, sao có thể chấp nhận cháu.”

Lạc Thanh Thủy mỉm cười, nói: “Cháu và anh ta đều là người thông minh, ở trước mặt người thân, đều không muốn để bọn họ lo lắng, vậy nên đạt thành thỏa thuận ngầm.”

Vương Nhất không lên tiếng, coi như mặc nhận.

“Thật là khổ não, vậy cháu sau này định như nào?”

Lạc Thanh Thủy vặn eo, sau đó quay đầu nhìn Vương Nhất.

Trong mắt Vương Nhất tràn ngập sự kiên định: “Bất luận là ai ngăn cản, cháu đều sẽ không rời khỏi Khinh Hồng!”

Sớm đã đoán được Vương Nhất sẽ nói như vậy, Lạc Thanh Thủy mỉm cười nói: “Vậy người cháu tốt nhất nên ngăn chặn, không phải là anh rể của dì, mà là — Ngụy Thương Kiều kia.”

Sắc mặt của Vương Nhất chợt rét lạnh, nhưng vẫn hỏi: “Bà ta chỉ là người phụ nữ Giang Nam bình thường, nhân lúc tình cảm của bác Lý và mẹ vợ có vết nứt, chen vào mà thôi, có gì phải ngăn chặn chứ?”

“Yo, ngay cả mặt của chị dì còn chưa gặp, ngay cả mẹ vợ cũng gọi rồi?”

Lạc Thanh Thủy liếc xéo Vương Nhất, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cháu không phải thật sự cảm thấy, Ngụy Thương Kiều đó là người phụ nữ bình thường chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi