CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 998

Khoảng thời gian mang thai Vương Tử Lam, là những ngày tháng cô lo lắng sợ hãi nhất, không những phải chịu đựng đau đớn của việc mang bầu, còn phải cẩn thận với những nguy hiểm tới bất ngờ.

Nếu không phải là cô đủ cẩn thận, hậu quả sẽ như nào, cô không thể tưởng tượng.

“Ở thời đại người tốt tuyệt chủng, người xấu hoành hành này, nhân từ đối với người xấu là tàn nhẫn đối với chính mình, chỉ khi đánh bọn họ thật đau, đánh đau rồi mới biết sợ!”

Vương Nhất đứng thẳng người, ánh mắt thăm thẳm, giọng điệu lạnh lùng.

Lời như này, anh cũng từng nói với Lý Tuyết Nhi.

Lý Khinh Hồng rơi vào trầm mặc, cuối cùng dằn lòng, không nói gì nữa.

Ở trong tiếng kêu của Lý Tinh Sở, thần trí của Ngụy Thương Kiều miễn cưỡng rõ ràng một phần tỉnh táo.

Quay đầu nhìn, lại phát hiện Lý Thế Nhân cũng bình tĩnh nhìn bà ta.

Tuy không nói, nhưng ánh mắt đã nhắc nhở bà ta, bà là gia mẫu của vương tộc.

Tần Hồng Long lúc này cũng đứng ra, khẽ mỉm cười với tất cả mọi người: “Thời gian không còn sớm nữa, Hồng Long không làm phiền các vị nữa.”

Nói xong, Tần Hồng Long chống gậy, xoay người rời đi.

Anh ta rất rõ, nơi này là Lý Thị, tình trạng hỗn loạn lớn như này bị anh ta nhìn thấy, nhất định sẽ gây ra phiền phức vô tận, còn không bằng coi như không có chuyện gì, rời đi trước khi xảy ra chuyện.

Chỉ là khi lướt qua vai Vương Nhất, cơ thể của anh ta lại khựng lại, lạnh lùng liếc nhìn, lúc này mới rời đi.

Lúc đầu, chỉ dựa vào ý chí, Ngụy Thương Kiều còn có thể nhẫn nhịn, nhưng sau khi thời gian dần dần trôi đi, bà ta không chịu được nữa.

“Các người, ai lấy giúp tôi…”

Bà ta nhìn tất cả mọi người ở đây, nói bằng giọng run rẩy.

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người không ai nói gì, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Bọn họ đều là người của vương tộc, sao có thể tự mình đi bới thùng rác?

Ngụy Thương Kiều nhìn thấy, lập tức trong mắt vụt qua tia sắc lạnh.

Cuối cùng, giữa đau đớn và thể diện, bà ta vẫn chọn cái trước.

Bà ta từ từ đi về phía thùng rác, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt.

“Gia mẫu, không được!”

“Mau dừng tay!”

“Xong rồi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lý Thị chúng ta sẽ trở thành trò cười của cả thành phố.”

Tiếng hét vang lên, nhưng không ai đi tới ngăn cản, ánh mắt của Lý Thế Nhân cũng lập tức trở nên vô cùng u ám.

Mặc kệ tiếng kêu dừng ở xung quanh, Ngụy Thương Kiều tới bên cạnh thùng rác, không quan tâm mùi của đồ ăn thừa, đổ ngược thùng rác.Ok

Cả quá trình, vẻ mặt của bà ta rất uất ức, nước mắt ngân ngấn, nhưng vẫn không cho rơi xuống.

“…”

Nhất thời, cả phòng khách yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ bới thùng rác này.

Lúc này, có người lúc này mới nhớ ra, 20 năm trước, bà ta chỉ là chim sẻ bay lên cành cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi