CHÂN MỆNH THIÊN TỬ CHUYỂN THẾ

“Ngươi nửa đêm làm đồ ăn cho ta …là cần giúp đỡ gì sao?”

Dương Mộc không vội rót tách trà đẩy về phía y:

“Thực ra ta cũng không có ý gì cả, chỉ là ta muốn trở về nhà một chuyến.”

“Ngươi cũng nhớ nhà ư? Họ đối xử với ngươi như thế, sao ngươi còn?”

Phong Vân có vẻ như đã tức đến không nói nên lời, là vì hắn không giữ lời hay do hắn đột nhiên muốn rời khỏi đây, đồ ăn trong miệng cô lúc này cũng không thấy ngon nữa:

“__Vậy ngươi lúc nào sẽ đi?” Cũng phải, ta với hắn trong tình cảnh này có vẻ giống nhau nhưng lại khác một trời một vực, đúng là hoàng thành bao giờ cũng rắc rối…

“Ngày mai lên đường.” Hắn giường như nhận ra trên nét mặt y không được vui vẻ lắm liền bổ sung thêm:“Cô cứ yên tâm, ta nhất định vẫn sẽ quay lại đây thực hiện lời ta đã nói.”

Hai người trầm ngâm một lúc, Phong Vân mới mở lời tiếp:

“Vậy ngươi đi cẩn thận, chú ý sức khỏe.”

Lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút xao động:

“…Ta đi rồi… cô có nhớ ta không?”

“Nhớ ngươi? Mặc kệ ngươi chết xó nào, ta cũng không quan tâm nhé!”

Phong Vân lập tức lật mặt phủ nhận.


“…” Vậy không phải là câu trước mẫu thuẫn với câu sau ư?

Nói rồi y nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi phòng:

“Khuya lắm rồi, ngươi về ngủ đi. Mai còn lên đường.”

"Đợi đã…"Hắn còn cố nán lại:“Còn thuộc hạ bên cạnh ta? Cô nhốt hắn ở đâu. Mong nữ hiệp rủ lòng thương thả…”

“Hắn sống tốt lắm, ta sẽ cho người thả hắn thôi, quay về nhanh đi!”

Tiếng đóng cửa mạnh vừa kết thúc cuộc trò chuyện, y thở dài một tiếng rồi trở về nằm sấp trên giường, còn hắn thì sắc mặt có vẻ còn chút lưu luyến khó hình dung mà rời đi.

___

Sáng hôm sau khi hai người kia vừa rời khỏi Thanh Vũ, Bạch Phong Vân mãi cũng không thấy ló mặt ra, mấy người tiễn họ đi cũng không khỏi ngạc nhiên:

“Kẻ được sư phụ yêu quý như thế, nay đuổi đi cũng không ra tiễn biệt sao?”

“Chắc là do người buồn quá không muốn ra từ biệt nữa.”

“Có thể hắn đã hết công dụng rồi thì sao?”

“Sư phụ sẽ không phải loại người đấy đâu…”

“…”

“Này, này! Mau quay về luyện võ đi, còn có thời gian tám chuyện ở đây sao!”

Thời Hiên thúc giục mấy người đứng ngoài cửa môn, bọn chúng mới chịu giải tán về luyện tập.

Thanh Vũ môn bấy giờ đang trong giai đoạn trưởng thành, liệu rồi có thể trở nên vững mạnh như Lục môn của Thần giới hay không đây?



Thời Hiên tới thư phòng Phong Vân gọi cô như mọi ngày, đột nhiên hắn chẳng còn nghe thấy âm thanh cằn nhằn mỗi sáng nữa… Y bước vào thư phòng nhìn quanh một lượt, chỉ thấy một mảnh giấy gấp bừa để dưới tách trà:

[Chuyện đại sự quan trọng, ta cần phải gấp rút thực hiện nhiệm vụ cao cả của SƯ PHỤ đây. Đệ đệ ngoan đọc được thì thực hiện trách nhiệm trông coi của ta cho tử tế nhé. Một thời gian nữa lão nương sẽ đưa chiến tích về. Thân mến! Bạch sư tỷ xinh đẹp nhất Thanh Vũ!]

Thời Hiên đọc xong liền thấy sầu não xoa đầu:

“Gì đây? Tỷ, sư tỷ lại bỏ nhà đi rồi…”


_____

Mười ngày sau, Thiên Sơn quốc…

“Cái gì?” Tiếng quạt tre đập mạnh lên bàn ăn, một cô nương cả người trùm kín màn đen có vẻ đang rất tức giận lên tiếng:" Hoàng tử vẫn còn sống, vậy hắn giờ trở thành quốc vương mới rồi ư?"

“Cô nương xin nhỏ tiếng một chút.” Dọa hết khách của ta rồi.

Lão chủ quán tiếp lời:

“Chuyện đúng là như vậy, lão già này sống đây đã mấy chục năm. Chuyện nào ta cũng là người rõ nhất.”

“Thưởng cho ông một lượng bạc nữa.” Y nhỏ tiếng:" Đừng nói cho ai biết ta đến đây."

Lão già kia thấy tiền thì cười híp hết cả mắt:

“Được được, ta sẽ nhớ kĩ.” Dù sao ta cũng chẳng biết cô là ai. Aiya, phóng khoáng thật đấy.

Cô nương bí ẩn đó rời khỏi quán mì nổi tiếng nhất Thiên Sơn bấy giờ.

Quán mì mười năm trước đã phát triển đến thế này rồi, hơn nữa bao nhiêu thông tin lớn hoàng thành đều được truyền từ đây mà ra, nghe nói họ hàng vị chủ quán này cũng là người trong cung, biết nhiều chuyện cũng phải. Một công đôi việc, mì tầm thường cũng trở thành “mì đặc sản”.

___

Một lúc sau, y đã ở ngay trước cổng Hoàng thành, cô bé năm nào bị giữ chân ở đây giờ đã quay lại rồi, chỉ khác là không phải để tìm người thân nữa mà là để tìm người trả thù, Thiên Thiên - Bạch Phong Vân đã trở về.

Y nhìn thoáng qua một bản thông báo dán trên tường thành:“CẤM NỮ NHI KHÔNG CÓ LAI LỊCH RÕ RÀNG, KHÔNG ĐƯỢC CẤP LỆNH KHÔNG ĐƯỢC VÀO THÀNH.”

“Cái quái gì vậy! Từ khi nào Thiên Sơn quốc lại tồi tàn tới mức phân biệt nữ tử với nam tử thế này!”


“Cô nương à, bé miệng một chút, coi chừng bị quan phủ bắt lại.”

Một bà lão nghe tiếng quở trách thì vội tới bên khuyên nhủ:

“Lệnh cấm vừa mới đưa ra sáng nay thôi. Nghe nói tam công chúa thất lạc đã trở về. Lúc trước Hoàng tộc cử bao nhiêu người đi tìm, bây giờ tìm được người rồi, đưa ra lệnh cấm tạm thời chắc là để tránh có người giả mạo công chúa khiến người bất an.”

“Tam công chúa thất lạc?”

Y mơ hồ giơ đầu ngón tay lẩm bẩm:

“Hoàng tử kia, nhị công chúa Đan Dương, tam công chúa, mình, thất lạc… Cái gì!” Chẳng phải ta, tam công chúa, người thật vẫn còn ở đây mà, há chẳng phải người trong cung là kẻ giả mạo sao! Có người giả mạo lão nương!

Thấy vẻ mặt của y, bà lão liền thản nhiên nói tiếp:

“Tiểu nữ này sao thế, có gì mà ngạc nhiên đâu nào. Đây là chuyện tốt mà, tam công chúa còn được quốc sư chỉ định tiên đoán vận mệnh đó…”

“Bà biết cách nào vào trong Hoàng cung không? Ta có người thân cần gặp.”

Phong Vân nắm lấy tay lão khẩn cần:

“Ngươi là con gái nhà ai, sao lại nghe không hiểu thế, chuyện trọng điểm ngươi lại chẳng chịu nghe. Đây là lệnh cấm, lão ta không giúp ngươi được đâu.”



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi