CHÀNG BÁC SĨ XUYÊN KHÔNG VỀ THỜI TRUNG CỔ


*Đại Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử, Đại Công Chúa, Thất Hoàng Tử là Con Của Hoàng Hậu Thuần Âm Hiên
*Nhị Công Chúa, Nhị Hoàng Tử là con của Quý Phi Trương Tôn Thị
*Tam Hoang Tử, Tứ Hoàng Tử là con của Quý Phi Hạ Ngọc Thuyền
*Lục Hoàng Tử, Tam Công Chúa là con của Quý Nhân Lệ Ân Thị…..
Hôm nay Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và một số phi tần đã cùng đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu.

Hôm nay Hoàng Hậu đã cho người làm một ít bánh quy để dâng lên Thái Hậu để thưởng trà.

Một lúc sau khi ăn xong thì đã có một sự việc không ngờ là Thái Hậu ôm bụng than đau, đổ mồ hôi ngồi ghế có phần không vững…
-Hoàng Đế: “Người đâu truyền thái y mau lên.” Hét lớn ôm Thái Hậu tên tay.
Sau khi thái y chẩn đoán.
-Thái Y: Cung kính cuối người “Muôn tâu Hoàng Thượng, theo thần xem qua Thái Hậu người đã mắc trong người một loại chất độc khá lớn.”
-Hoàng Đế: Gằng giọng “Tại sao có chuyện này xảy ra.

Người lúc nãy còn rất khỏe, chỉ mới vừa ăn bánh uống trà không lâu lại gây ra tình trạng có lượng độc lớn được.”
-Thái Y: “Thần thật không rõ, có thể do trà và bánh là nguyên nhân dẫn đến truyền dẫn chất độc.”
-Trương Quý Phi “Hàm hồ, bánh là do Hoàng Hậu mang đến, ý ngươi là gì?” Ánh mắt Hoàng Thượng nhìn Trương Quý Phi sao đó đặt lên người Hoàng Hậu.
-Hoàng Đế: Nhìn đến thái y “Có cách trị khỏi?”
-Thái Y: “Thần bất tài chưa tìm ra loại chất độc kia là gì và nguyên nhân dẫn đến.

Nên thần vẫn chưa có cách…”
-Hoàng Đế: Đứng dậy đập bàn “Thật là một lũ vô dụng, trẫm nuôi các ngươi để trưng à.”
-Hoàng Hậu: Tiến đến bên Hoàng Thượng “Hoàng Thượng người xin bớt giận, hay để thái y kiểm tra bánh và trà xem có thể tìm ra được nguyên nhân.”
-Hoàng Đế: Nhìn vào Hoàng Hậu một lúc lâu không rời mắt và nói “Được, kiểm tra thử đi.”
Sau khi kiểm tra thì quả thực trong bánh có chứa độc.


Lúc này Hoàng Hậu đứng không vững, người không nghĩ ra là do đâu mà trong bánh có chứa độc.
-Hoàng Đế: Mắt nổ tia lửa “Cho người áp giải hết tất thẩy các đầu bếp của ngự thiện phòng đi tra khảo cho Trẫm.” Quay qua Hoàng Hậu lạnh lùng nói “Hoàng Hậu cũng nên về cung đóng cửa tự suy ngẫm.” Hoàng Thượng trong tức giận mà bỏ đi.
Sau một tuần trăng Thái Hậu không thấy phần thuyên giảm mà còn trở nặng hơn.

Người còn nôn ói, không thể ăn được thứ gì quá ba muỗng trông gầy gò và ốm yếu hơn hẳn.

Hoàng Hậu thì đóng cung không cho ai vào thăm.

Hoàng Thượng cũng không có ý đến, nên đã ban cho Trương Quý Phi và Hạ Quý Phi cùng cai quản hậu cung trong thời gian này.
-Đại Hoàng Tử: Cung kính “Phụ Hoàng! Mẫu Hậu đã đóng cung không cho ai vào thăm.

Người có thể hạ lệnh được không.

Nhi Thần lo sợ Mẫu Thân kiểm điểm bản thân không ăn không uống lại gây hại bản thân.”
-Hoàng Đế: Lớn giọng nói “Nàng ta lúc nào cũng ương ngạnh cứng đầu.

Chỉ biết làm theo ý mình thì trẫm cũng sẽ thuận theo cho vừa ý nàng.”
-Đại Hoàng Tử: “Nhưng Phụ Hoàng biết đó, Mẫu thân sẽ không có lý do gì để hạ độc Thái Hậu.

Người đã sống cùng Mẫu Hậu biết bao năm phải chăng người không đặt lòng tin ở Mẫu Hậu.”
-Hoàng Đế: Vung tay ném hết tấu trương “Trẫm đặt lòng tin thì sao? Tất cả điều hướng về Nàng.

Trẫm phải là gì? Trong khi Thái Hậu ngày một trầm trọng hơn?”
-Đại Hoàng Tử: “Phụ Hoàng ý nhi thần không phải vậy.

Chỉ là…”
-Hoàng Đế: Tức Giận Quát “Cút đi cho Trẫm.

Đừng để lúc Trẫm không kiểm soát được bản thân sẽ gây ra việc gì với ngươi.”
Phủ Hoàng Tử
-Triệu Đinh Yên: Lo lắng hỏi “Đại Hoàng huynh mọi chuyện sao rồi?
-Đại Hoàng Tử: Thở dài “Haizzz! Phụ Hoàng trong trạng thái rất tức giận.

Người vừa lo cho Thái Hậu vừa đau đầu về việc độc dược có trong bánh mà Mẫu Hậu mang đến.”
-Triệu Đinh Yên: “Còn Hoàng Hậu người như nào?”
-Đại Công Chúa: “Ta cũng đã đến cung định diện kiến, nhưng Mẫu Hậu cho người chặn lại và lệnh là không muốn gặp ai.”
-Triệu Đinh Yên: “Chắc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cả hai điều muốn tránh mặt nhau.

Họ không muốn đối diện nhau trong hoàn cảnh này.”
-Ngũ Hoàng Tử: “Nhưng điều đáng lo lại là Thái Hậu.

Nghe đâu là người rất yếu, thái y túc trực nhưng vẫn không khỏi.


Cả cục thái y không tìm ra nguyên nhân.

Và giờ đây thuốc trị liệu lại không có.”
-Thất Hoàng Tử: “Càng kéo dài mọi thứ càng chuyển biến xấu.

Và Mẫu Hậu người cũng sẽ tự trách bản thân nhiều hơn.

Khi đó danh tiếng của người cũng một phần nào đó bị ảnh hưởng cả Phụ Hoàng người cũng đau lòng và khó xử vô cùng.” Mọi người điều im lặng suy nghĩ để xem có cách nào để giải quyết không, nhưng dường như tất cả đều không có.
-Đại Công Chúa: Nhìn Quận Chúa “Đinh Yên muội muội, trông muội thật khó coi.

Điều gì làm muội có phần khó xử.”
-Triệu Đinh Yên: Suy nghĩ hồi lâu rồi đưa mắt nhìn mọi người “Muội biết một người, nhưng có vài điều quan ngại.”
Tất cả nghe điều lộ rõ sự vui mừng trên mặt.

Vì dường như đã có tia hi vọng nào đó để giải quyết dù một ít thôi.
-Ngũ Hoàng Tử: “Yên Yên muội, muội nói thử xem là ai.

Và điều muội quan ngại là gì?”
-Đại Hoàng Tử: “Đinh Yên muội cứ nói thử xem.

Nếu người đó là chữa được bệnh tình thì cần bao nhiêu bổng lộc hay là chức tước.

Tất thẩy huynh sẽ trình tấu lên phụ hoàng.”
-Triệu Đinh Yên: “Thực chất muội không dám chắc người này có thể hay không.” Mọi người điều nhìn nhau.

“Muội chỉ là bộc phát nhớ đáng tên hắn đầu tiên.”
-Thất Hoàng Tử: “Tiểu Yên Yên ta không biết điều muội quan ngại là gì.

Nhưng một tia hi vọng thì chúng ta cũng phải thử.

Dù không giải nỗi quan tình cho Mẫu Hậu, nhưng điều cần là cứu chữa cho Thái Hậu.”

-Đại Hoàng Tử: “Nếu Thái Hậu an khang thì Mẫu Thân sẽ cảm thấy giảm bớt được phần nào.

Còn Phụ Hoàng và người cũng có thể đối diện được với nhau.”
-Triệu Đinh Yên: “Là Bạch Gia Khanh.” Tất cả điều bất ngờ.
-Thất Hoàng Tử: “Tiểu Yên Yên muội có nhầm lẫn gì không.

Tên đấy sao có thể.”
-Triệu Đinh Yên: “Haizzz! Muội biết mọi người rất bất ngờ.

Nhưng hắn ta bây giờ rất khó đón.

Hắn vào một năm trở lại đây đã nghiên cứu y thuật.”
-Ngũ Hoàng Tử: “Một năm sao có thể, cả cục thái y điều chưa thể…” Bị ngắt lời
-Triệu Đinh Yên: “Như hắn có thể.” Nhìn thẳng vào mắt Ngũ Hoàng Tử.

“Hắn có thể làm điều người khác không tưởng.”
-Đại Công Chúa: Cười nhẹ nói “Đinh Yên muội có vẻ biết nhiều về hắn.”
-Triệu Đinh Yên: “Chỉ vô tình biết được.

Nhưng tâm cơ hắn quá khó đón, trước kia là bộc trực giờ thì e dè kĩ tính.

Muội không chắc.”
-Đại Hoàng Tử: “Nếu muội đã nói vậy thì chúng ta cũng nên thử xem.”
Tất cả nhìn nhau như đồng lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi