CHÀNG BÁC SĨ XUYÊN KHÔNG VỀ THỜI TRUNG CỔ


-Các bà mai: “Chào mừng Tân lang, Tân nương.

Cung chúc Quận Chúa và Quận Mã, bách niên hòa hợp, răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử.
-Bạch Tử Khiêm: Dìu nàng ngồi xuống giường “Lục Minh ban thưởng cho họ đi.”
-Lục Minh: Cúi người “Dạ rõ.” Quay qua phía bọn họ “Đi theo ta.

Lối này.” Mọi người lúc này đã đi hết khỏi phòng chỉ còn hai nha hoàng thân cận của nàng được điệu đến cùng để hầu hạ nàng.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn họ giọng ôn hòa nói “Hai người chăm sóc cho quận chúa, không hiểu hay có bất tiện gì thì cứ tìm Lục Minh.”
-…: “Dạ chúng nô tỳ đã rõ.”
-Bạch Tử Khiêm: Cúi thấp xuống vì nàng đang ngồi, ôn nhu dặn dò “Có cần gì thì cứ nói.

Đói bụng thì cứ dùng bữa, không cần câu nệ lễ nghi, tiểu tiết.”
-Triệu Đinh Yên: Nhếch môi “Đạ ta Quận Mã.

Nếu Quận Mã không câu nệ lễ nghi như thế thì ta cũng không nên từ chối.” Tháo đi khăn che đầu.

Anh giật mình mà bất động.
-Bạch Tử Khiêm: Đứng nhìn nàng không rời mắt /Đẹp…Đẹp quá…/
Da trắng, mài liễu mi cong, môi đỏ căng mọng, tóc búi đính trâm vàng mũ phượng, mắt sáng như sao nhưng nó, lại là những tia câm phẳng tia về phía anh.
-Triệu Đinh Yên: Nhướng mài “Đẹp lắm sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Vô thức “Đẹp… rất đẹp.” Hai nha hoàng đứng cười khúc khích.

Chợt anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ.

Anh đỏ hết cả mặt.

-Triệu Đinh Yên: “ Vẽ đẹp là mối nguy hiểm.” Ánh mắt sắc lạnh nhìn anh.
-Bạch Tử Khiêm: Hiểu được ngụ ý.

Giọng từ tốn đáp “Không có sự lựa chọn.

Vậy tôi chấp nhận chết dưới cái đẹp.”
-Triệu Đinh Yên: Cười “Nhưng ngươi sẽ không được toại nguyện đâu.”
-Bạch Tử Khiêm: Mắt như hố đen /Chết dưới tay nàng tôi cũng không được phép sao? Nàng cần phải gieo rắc thêm bao thứ nữa để tôi có thể chết một cách êm đẹp đây?/ Quay lưng rời khỏi phòng.

Đi được một đoạn.
-…: Cúi người “Công tử người cho gọi.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đưa thêm gối nệm và chăn đến tân phòng giúp tôi.”
-…: “Dạ… trước đó chúng nô tỳ có mang đầy đủ rồi…”Bị ngắt lời.
-Bạch Tử Khiêm: “Ta biết.

Chỉ là thủ sẵn sẽ cần dùng đến.”
-…: Cười ngại, cúi đầu “Dạ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Sẵn ngươi cũng đến hầu hạ Quận Chúa luôn, giúp hai người kia, chắc mới còn lạ lẵm nhiều thứ.”
-…: “Dạ.”
Phía trên nóc biệt viện.

Lục Minh và một vài ảnh vệ
-Ảnh Vệ 1: “Ngài ấy là tính xa vậy?”
-Ảnh Vệ 2: “Tôi là không biết đừng có hỏi.” Cọc.
-Ảnh Vệ 1: “Rồi mắc gì cọc.”
-Ảnh Vệ 2: “Lo chuyện bao đồng nói nhiều.”
-Ảnh Vệ 1: “Mới có nói câu là ngươi đã cọc.”
-Lục Minh: Nhíu mài “Rồi có thôi đi không.

Sao mà tự nhiêu cãi nhau.

Trong khi là chuyện của công tử.”
Anh đến sảnh, giữa các bàn tiệc mà cùng phụ thân mời rượu.

Tất cả các quan lại chư hầu điều vui vẻ chúc mừng.

Cũng có một số bằng mặt chẳng bằng lòng.
Các vị chư tôn công tử cũng là tức giận trong lòng.

Vì nàng là người họ thầm mến mộ bị ép hôn bởi một tên hung thần trời chu đất diệt này.
Anh là tửu lượng kém, nên uống không ít giờ là say bí tỉ thế là Nguyên Soái gọi Lục Minh đến dìu anh về tân phòng.
-Bạch Tử Khiêm: Quơ tay múa chân “Ự!!! Ta… ự…còn muốn là muốn uống tiếp a.”
-Lục Minh: Dìu đi khó khăn “Công tử người say quá rồi.

Sao mà làm được đại sự chứ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Hứ!!! là… chờ chết á hả.”

-Lục Minh: “Người là say quá hóa ngơ rồi.” Dìu anh trong sự khổ ải “Người sao mà mạnh dữ vậy.

Làm ơn gần tới phòng rồi.”
--- “Cạch” Tiếng mở cửa… “Rầm” Té sấp mặt
-Lục Minh: Hét “Aaaa.

Công tử cẩn thận.” Anh nằm lăn ra sàn.

“Trời ơi công tử tôi là đang mở cửa công tử dựa hẳn vào cửa làm gì.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Thật là không yên tĩnh.” Đi đến nhìn.

Trên người nàng giờ đã thay ra y phục thường ngày.
-Lục Minh: Ái ngại “Thứ lỗi tam thiếu phu nhân.

Do công tử quá chén, nên gây ra vậy.” Đỡ anh đứng dậy.
-Bạch Tử Khiêm: Mặt đỏ, môi cũng hồng vì rượu “Được rồi huynh đi đi.

Tôi lo được ự.”
-Lục Minh: Lo lắng nhưng cũng thả nhẹ tay ra “Được không đấy.” Anh không trả lời mà đẩy Lục Minh đi.
-Bạch Tử Khiêm: Vươn vai “Haizzz! Mệt chết đi được.” Nhìn qua nàng gật mình.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Là diễn?”
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài ngồi xuống bàn rót một ly trà “Ừ! Tránh những thứ không mong muốn khi say.”
-Triệu Đinh Yên: Nhếch môi “Quận Mã quá lắm trò rồi.” Tự rót cho bản thân ly trà.
-Bạch Tử Khiêm: Uống một ngụm trà, nhìn nàng từ trên xuống “Y phục cũng đã thay, vậy thì các lễ nghi tiếp theo cũng không cần thiết thực hiện.” Đứng dậy
-Triệu Đinh Yên: “Ngươi nghĩ chúng ta cùng nhau uống rượu giao bôi, vững kết đồng tâm sẽ không xa rời sao.”
-Bạch Tử Khiêm: Quay đầu “Đương nhiên là không dám nghĩ đến.” Đi vào tấm bình phong lớn thay y phục.
-Triệu Đinh Yên: Đứng lên đi về phía giường vừa đi vừa nói “Biết như vậy thì tốt.

Đừng vượt quá giới hạn.

Ta có thể đưa ngươi đi trầu ông bà bất kì lúc nào đấy.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh im lặng vừa thay y phục vừa suy nghĩ /Hừ.


Một cái nhìn thiện cảm từ nàng ta còn không dám nghĩ đến huống hồ gì uống rượu giao bôi, hứa cùng bách niên giai lão./
Sau khi anh thay y phục xong thì tiến ra nhìn về hướng giường của nàng.

Nàng đang ngồi tựa lưng vào thành mắt sắc lạnh nhìn về phía anh.
-Bạch Tử Khiêm: Nhếch mép, nói với giọng đùa cợt “Không định đi ngủ à.

Hay đợi động phòng cùng ta sao.” Tiến về phía giường.
-Triệu Đinh Yên: Trừng mắt “Trước đó là ngoài ý muốn.

Còn giờ thì đừng mong động được vào người ta.

Nếu không muốn chân tay ngươi bị phế.”
-Bạch Tử Khiêm: /Đanh đá./ Tiếp tục tiến đến.

Chòm qua người nàng, nàng hai tay định động thủ thì anh lấy chăn gối ôm vào người đi đến ghế trường dài gần kế bên giường ngủ.

Nằm xuống đắp chăn “Ngủ đi, sáng mai còn bái phỏng thân phụ.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh từ đầu đến cuối, mắt không rời từng hành động của anh “Biết an phận là tốt đừng có mà dỡ trò.” Từ từ nằm xuống mắt rất lâu mới nhắm lại.

Còn anh mệt mỏi đến nổi nhắm mắt là ngủ được ngay.

Sáng làm lễ, rồi tiếp khách đến giờ.

Bị mời không ít rượu nhưng đa phần là tìm cách đổ đi, nên mới thoát được nạn mất hết lý trí..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi