CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis

Tay nắm cửa có treo dây vải đỏ, cầu thang quét sạch bóng. Người đàn ông đứng im ở ngoài cửa, sau một hồi do dự, anh nâng tay lên, gõ gõ cửa.

Anh bực bội vuốt cái ót, nghĩ thầm đây chính là phòng của mình mà, anh cần gì phải gõ cửa? Chẳng khác nào bị ngáo cả.

Lục Vi Chân cầm tay nắm cửa, khi muốn đẩy cửa đi vào thì ngừng lại. Anh nghĩ lỡ đâu Trịnh Sở đang thay quần áo thì làm sao bây giờ, nếu đột nhiên đi vào, nhìn thấy thì cũng không tốt cho lắm.

Tuy rằng bọn họ đã kết hôn, cô giáo Trịnh cũng có nhu cầu, nhưng anh là lần đầu tiên, còn chưa chuẩn bị tốt đâu! Lục Vi Chân có chút căng thẳng, ngay cả suy nghĩ cũng khó khăn.

Trịnh Sở ở trong phòng ngủ chưa được bao lâu, sau khi nghe thấy tiếng đập cửa thì tỉnh dậy. Cô lấy tay xoa xoa đôi mắt, đấm nhẹ vào eo, đứng dậy đi mở cửa.

Giường quá cứng, cộm người.

Lục Vi Chân còn ở bên ngoài cửa chần chờ xem có nên trực tiếp đi vào hay không, thì cửa tự động mở ra rồi.

Anh cố gắng làm ra vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra, giơ tay sờ sờ đầu cô rồi thu hồi tay lại, nhét vào túi quần.

“Anh Lục, bọn họ đều đi rồi sao?” Đôi mắt của Trịnh Sở nhìn anh: “Hôm nay anh đã mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi, em xuống lầu ngồi một lát.”

Đôi mắt cô tựa như chứa nước, trên người có mùi rượu nhàn nhạt. Lục Vi Chân ngừng lại, hơi gật gật đầu.

Trịnh Sở bật cười phụt một tiếng, cô bỗng nhiên cảm thấy Lục Vi Chân giống như con chó vừa mới lăn lê bò lết ở phía dưới, có hơi đáng yêu.

Tính tình của chó quả nhiên là giống với chủ nhân.

Lục Vi Chân thấy cô cười thì không giả vờ được nữa, anh vươn tay nhẹ nhàng ấn Trịnh Sở lên trên tường. Khóe miệng anh cong lên như có như không, có thể nhìn thấy được anh đang vui vẻ, nhưng cũng có chút căng thẳng, anh cúi thấp đầu.

Trịnh Sở hiểu rõ ý của anh, mặt cô hơi đỏ hồng, không có một chút suy xét do dự, cô nhón chân hôn lên mặt anh một cái.

Lục Vi Chân cảm thấy không đủ, anh ôm Trịnh Sở vào trong ngực, cọ cọ mặt cô.

“Hôm nay hẳn là anh cũng mệt mỏi, ngủ một lát trước đã.” Mặt Trịnh Sở ửng đỏ: “Em đi xuống dưới…”

Lục Vi Chân lắc lắc đầu, anh nhìn vào mắt Trịnh Sở, đột nhiên tới gần, liếm liếm cánh môi cô.

Anh làm việc từ trước đến giờ đều không báo trước, nghĩ cái gì thì làm cái đấy.

Mặt Trịnh Sở đỏ lên trong nháy mắt, tay nắm chặt lấy quần áo Lục Vi Chân, quần áo mới mua nổi lên nếp gấp.

Cho dù đã bao nhiêu lần, Trịnh Sở vẫn cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt, lửa trong cơ thể giống như đốt từ lòng bàn chân lên tới da đầu, cả người đều bắt đầu tê dại. Điều này khiến cô hơi sợ.

Nhưng Trịnh Sở vẫn thuận theo mà mở miệng ra, cô không phản cảm Lục Vi Chân. Đầu lưỡi người đàn ông xâm nhập vào trong cô, ái muội đảo qua khoang miệng cô, Trịnh Sở chậm rãi nhắm hai mắt, đôi tay ôm lấy cổ anh mà đáp lại.

Bây giờ rõ ràng là chạng vạng, trời cũng sắp tối rồi, nhưng nhiệt độ ở cửa phòng hình như lại đang tăng lên nhanh chóng, đốt cháy mỗi một chỗ trên thân thể.

Đàn ông ở phương diện này có ưu thế lớn hơn so với phụ nữ, Trịnh Sở thở hổn hển, trên trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, Lục Vi Chân không buông tha cho cô. Người anh rắn chắc cao lớn, đầu lưỡi cũng rất lớn, đảo qua lại làm lưỡi của Trịnh Sở tê dại, hô hấp cũng theo không kịp.

Lần nào Trịnh Sở cũng bị làm cho mồ hôi đổ đầm đìa.

“Anh Lục.” Thanh âm cô mềm mại xen lẫn với tiếng thở dốc: “Anh mua đồ bảo vệ chưa?”

Lục Vi Chân nghĩ bảo vệ cái gì chứ, cô đang nói gì?

Ánh mắt Lục Vi Chân chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, Trịnh Sở bỗng nhiên có loại cảm giác bản thân đang dạy hư anh. Đôi tay cô còn đang ôm anh, chỉ ho khan một tiếng, cô quay đầu, né tránh tầm mắt của anh.

Trịnh Sở cũng không coi việc này là chuyện gì to tát, nhưng bảo cô nói thẳng ra trước mặt một người đàn ông trưởng thành, cô cũng sẽ ngượng ngùng, làm như thể cô đang cám dỗ anh vậy.

Lục Vi Chân không thích động tác này của cô, anh bước lên cắn môi cô một cái.

Trịnh Sở cả kinh, hô hấp rối loạn.

Sức Lục Vi Chân lớn, trên cánh tay cường tráng có gân xanh nhô lên, anh lúc này rõ ràng đang kiềm chế bản thân.

Trước kia khi họ hôn môi, anh chưa bao giờ cắn môi cô, sợ để lại dấu vết, sợ Trịnh Sở bị người khác bàn tán.

Lục Vi Chân đè Trịnh Sở ở trên tường, chậm rãi ngửi mùi hương trên người cô.

Thật ra anh có chút choáng váng, thầm nghĩ cô giáo Trịnh mềm mại nhỏ nhắn thế này, nhu cầu của cô có cao không? Người đàn ông không biết, nhưng hình như nhu cầu sinh lí của anh có hơi cao.

Trịnh Sở vô cùng ngượng ngùng, vệt hồng trên mặt lan đến xuống tận cổ, cô nhẹ giọng nói ở bên tai anh.

“Anh Lục?”

Ừm?

“Em muốn hỏi một câu.”

Cái gì?

“Có phải chúng ta tiến triển hơi nhanh quá hay không?”

Người đàn ông lắc đầu, không nhanh.

“Thật hả?”

Thật.

“Thế phải nói trước đã…. Chỉ có thể làm một lần thôi.”

Anh gật đầu, chuyện gì cũng nghe theo cô.

Hôm nay Trịnh Sở mặc một bộ váy dài màu đỏ, chất vải rất tốt, không hề cao sang nhưng cũng không tầm thường. Về phần bên trong, lông mi Trịnh Sở run rẩy, hai tay ôm cổ Lục Vi Chân dùng sức, gương mặt ngượng đến đỏ lên chôn ở bả vai của anh, có chút không dám ngẩng đầu.

Lục Vi Chân nâng chân cô lên, đỡ ở mông cô, dùng tư thế ôm trẻ em mang cô trở về phòng.

Đây là động tác vô cùng bình thường, nhưng đặt trên người hai người trưởng thành, đặc biệt là người trưởng thành chuẩn bị làm tình, nó lộ rõ sự ái muội và không bình thường.

Người đàn ông vô cùng quý trọng cô gái trong lồng ngực, anh hôn hôn sợi tóc của cô, lại cọ vào lỗ tai cô, khiến khắp nơi đều ửng đỏ.

Lục Vi Chân ngồi ở trên giường, còn cô thì ngồi ở trên đùi anh. Bàn tay to vuốt ve sống lưng cứng đờ vì căng thẳng của người phụ nữ, ôm cô chặt hơn nữa.

Cô giáo Trịnh, cô giáo Trịnh của anh… Trong đầu của anh hiện giờ đều là những thứ này.

Không ai thấy rõ mặt của Trịnh Sở, chỉ nhìn được đôi tai đỏ bừng núp phía dưới mái tóc. Dục vọng nóng như lửa của anh không ngừng chọc vào cô, hô hấp cô dồn dập, xấu hổ đến mức không dám nhìn ai.

Nhưng đôi tay trắng nõn vẫn run run đặt trên thắt lưng của anh.

Màn đêm bao trùm, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, bầu trời bắt đầu đổ mưa, tí tách tí tách nối liền thành một mảng. Hạt mưa rơi trên lá trúc, lại từ lá trúc rơi xuống mặt đất.

Con chó nằm bên cạnh ghế tựa ở cửa nhà, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn vào bên trong căn nhà tối đen như mực. Trước kia, Lục Vi Chân dùng cây trúc để làm một cái cửa nhỏ, chuyên dùng để chặn chó, không cho nó vào nhà.

Trời đã tối đến mức không thấy bóng người, cánh cửa nhỏ này đã được đóng cẩn thận, nhưng anh lại không xuống dưới đóng cửa chính giống như thường ngày.

Nếu không phải thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái ở trên lầu, chú chó còn tưởng rằng Lục Vi Chân và Trịnh Sở đã xảy ra chuyện gì.

Phòng Lục Vi Chân chưa từng nóng giống như bây giờ, rõ ràng chỉ là thêm một người, nhưng lại tựa như thả một mồi lửa vào bên trong căn phòng.

Trong phòng tối đen đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, một đống quần áo rơi trên mặt đất, áo và quần lót của phụ nữ bị đè ở dưới quần người đàn ông..

Tiếng nức nở kiềm chế vừa nhỏ vừa mềm, Trịnh Sở gắt gao ôm cổ Lục Vi Chân. Cô há mồm hít thở, lại cắn chặt môi, đau đến mức chảy nước mắt, cơ thể mềm mại tựa như bị xé rách.

Giường đang chấn động, kẽo kẹt vang lên.

Buổi sáng mưa dầm vẫn kéo dài, nước đọng lại trên mặt đất, thời tiết trở nên lạnh hơn, gió mát thổi nhẹ qua lá trúc xanh non.

Trịnh Sở nằm sấp trên ngực Lục Vi Chân, chăn mỏng che cơ thể của cô lại. Vẻ mặt cô mệt mỏi, sắc môi trắng bệch, còn chưa tỉnh lại. Lục Vi Chân cũng chưa tỉnh, tay anh đặt ở trên tấm lưng trắng nõn của cô, có một loại thân mật khác biệt.

Trên giường được lót một lớp chăn bông màu đỏ, ngày hôm qua trước khi vào chủ đề chính, Trịnh Sở đỏ mặt nhỏ giọng nói giường có hơi cứng, Lục Vi Chân liền cầm một chiếc chăn uyên ương sạch sẽ trải lên.

Tối qua trên chăn vô cùng nhớp nháp, dấu vết trên đó đến bây giờ còn chưa khô hoàn toàn. Dáng người Lục Vi Chân phát triển như vậy đúng là không phí phạm, cao to mạnh mẽ, tinh lực tràn đầy.

Đã nói chỉ một lần, nhưng lần đầu tiên Lục Vi Chân ra quá nhanh, còn chưa hoàn toàn đi vào thì đã xong. Trịnh Sở không phải người cực kỳ hứng thú loại chuyện này, nhưng cô mới vừa bị khơi mào hứng thú, thể xác và tinh thần đều ngứa, không nhịn được, bảo Lục Vi Chân thử thêm vài lần.

Cô chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, cho rằng vài lần tiếp theo cũng sẽ rất nhanh.

Nhưng cô xem nhẹ anh rồi, đến cuối cùng vẫn biến thành sự đòi hỏi vô tận. Đôi mắt Lục Vi Chân đỏ ngầu, một tay đè cổ tay cô lại, liên tục đẩy cô về phía đầu giường.

Cho tới bây giờ, chân Trịnh Sở cũng chưa khép lại được.

Lúc trước không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng Lục Vi Chân chuẩn bị đi tắm, Trịnh Sở đã nên biết, loại đàn ông này không phải dễ thỏa mãn như vậy.

Sắp đến buổi trưa, Lục Vi Chân mới chậm rãi tỉnh lại.

Trịnh Sở còn ghé vào trên người anh, hơi thở cô nhẹ nhàng, vết đỏ ửng trên mặt đã nhạt bớt đi. Vẻ mặt Lục Vi Chân không có gì thay đổi, nhưng động tác của anh rất nhẹ, từ mặt đến cổ đều là màu đỏ.

Bọn họ đều chưa mặc quần áo, Lục Vi Chân kéo kéo chăn mỏng lên trên, che cơ thể của cô lại.

Tay anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Trịnh Sở, mười ngón tay đan vào nhau, cùng cô ngây người lẳng lặng trong chốc lát. Sau đó anh thật cẩn thận rời giường, không đánh thức Trịnh Sở, đi đến phòng bếp nấu nước tắm rửa.



Rèm cửa kéo kín mít, ánh nắng không chiếu vào được.

Trịnh Sở ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện có ai đó đang ôm cô, lau người cho cô. Cô chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang dựa vào lồng ngực Lục Vi Chân, trong tay anh còn cầm chiếc khăn lông ướt sạch sẽ.

“Anh Lục.” Tiếng của cô nghẹn ngào: “Mấy giờ rồi?”

Lục Vi Chân cầm đồng hồ trên tủ đầu giường, đưa đến trước mặt cô, để cô nhìn qua.

Một giờ chiều.

Trịnh Sở nhẹ nhàng gật đầu, Lục Vi Chân đặt đồng hồ về chỗ cũ, lại cầm ly nước mật ong đến cho cô uống.

Trịnh Sở uống mấy hớp, toàn thân cô từ trên xuống dưới, ngay cả ngón tay cũng đau nhức. Chạng vạng ngày hôm qua bắt đầu cùng Lục Vi Chân, kết quả đến nửa đêm mới ngủ được.

“Anh Lục, sau này không thể phóng túng như vậy được nữa.” Trịnh Sở xấu hổ không dám nói thẳng, lời nói úp mở: “Em chịu không nổi.”

Lục Vi Chân hôn lên trán của cô, gật gật đầu, anh kéo chăn lên trên một chút, lấy khăn lông chùi thứ trên đùi cho cô.

Anh cảm thấy cho dù nhu cầu của Trịnh Sở có lớn thế nào, anh hẳn là có thể thỏa mãn cô, bởi vì ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy việc này rất tốt.

Mặt Trịnh Sở ửng đỏ, nhưng cô cũng không ngăn cản Lục Vi Chân. Chân cô mềm giống như bùn nhão, cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng anh.

Cảm giác dính dính trên người thật sự rất khó chịu, cả người Trịnh Sở vô lực, không muốn nhúc nhích. Ngày hôm qua làm cùng Lục Vi Chân quá mức, cô cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ như thế nào.

Hiện tại Trịnh Sở quá mệt mỏi, lúc Lục Vi Chân lau người giúp cô, cô thiếu chút nữa lại tiếp tục ngủ.

Lục Vi Chân không đánh thức cô, anh chỉ ném khăn nóng vào thùng nước, nhẹ nhàng giơ tay vuốt phẳng vết nhăn giữa mày của cô.

Biết thân thể cô khó chịu, là anh sai.

Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, trong phòng không ai nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia.

“Anh Lục, bên ngoài sao vẫn còn đang mưa à?” Trịnh Sở chậm rãi mở mắt ra: “Vốn dĩ định đi tìm thím, bây giờ thì chắc là không thể trở về được.”

Hôm qua cô mới kết hôn cùng Lục Vi Chân, hôm nay trời lại mưa, cũng không biết bây giờ người trong thôn sẽ bàn tán những gì. Có lẽ lại nói anh là quỷ đen đủi, kết hôn cũng không thể đem lại may mắn.

Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân, thầm thở dài trong lòng. Cô không quá dễ chịu, trên mặt lại nở nụ cười, nói với anh: “Anh Lục hôn em một cái đi.”

Lục Vi Chân hơi cúi đầu, nuốt nước miếng, hôn một cái lên môi cô, sau đó quay đầu, lấy bút viết thứ gì đó.

“Đói bụng à? Muốn ăn gì, muốn ăn cháo không? Hay là món khác? Anh đều có thể làm cho em, nhưng không thể ăn đồ chua cay được.”

Trịnh Sở cười một tiếng, cô nghĩ bây giờ mới được bao lâu đâu chứ, sao ngay cả ăn cái gì cũng bắt đầu quản rồi?

“Ăn chút cháo.” Cô cười cười: “Ngày thường em không ăn kiêng, món gì cũng ăn được, khẩu vị tương đối nhạt, anh thì sao?”

“Không khác lắm so với em, nhưng anh không ăn cà tím, khó ăn.”

Trịnh Sở nói: “Bên này cà tím được trồng rất nhiều mà… Anh Lục cứ ăn với em một bữa trước đã, bữa sáng bữa trưa em đều chưa ăn.”

Lục Vi Chân nhìn cô một cái, cùng cô ăn cơm… Anh nghĩ lại, sao cô biết anh cũng chưa ăn cơm?

Ngày hôm qua và hôm nay anh đều rất bận, hôm qua còn nôn nóng, chỉ nghĩ đến việc khi nào mới được đi tìm Trịnh Sở. Đến đêm khuya anh thiếu chút nữa là mất khống chế, sau khi rời giường là trực tiếp đi nấu nước làm cơm, không có thời gian ăn cái gì.

“Anh Lục?” Trịnh Sở lại hỏi: “Không được hả?”

Lục Vi Chân cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật gật đầu.

Anh giúp Trịnh Sở choàng chiếc áo lên bờ vai bị lộ ra ngoài của cô, lúc này Trịnh Sở mới nhớ tới trên người không có mặc quần áo, ho khan một tiếng.

Được anh ôm quen rồi nên có hơi không phản ứng kịp.

Trịnh Sở nói: “Bây giờ em không có sức, anh để em nằm thêm một chút, đợi lát nữa em mặc quần áo sau, em có hơi mệt.”

Lục Vi Chân cảm thấy cô đang ám chỉ, ám chỉ anh giúp cô. Anh thở dài trong lòng, sờ sờ đầu cô, nghĩ thầm thật đúng là tổ tông nhỏ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi