CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis

Sau khi về đến nhà, Trịnh Sở thấy sắc mặt của Lục Vi Chân vẫn nặng nề, cô cẩn thận hỏi Lục Vi Chân có phải anh giận cô hay không, Lục Vi Chân lại chỉ lắc đầu, không nói cho cô biết thêm chuyện gì nữa.

Bọn họ về đến nhà, trầm mặc ăn một bữa cơm, Trịnh Sở thỉnh thoảng lại nghi hoặc nhìn anh.

Cơm đã nấu xong trước rồi, chỉ cần là hâm nóng lại là được.

Dáng vẻ của Lục Vi Chân cứ kỳ quái, Trịnh Sở suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán được nguyên nhân.

Anh không giống như đang để ý chuyện của con chó, chẳng lẽ là chuyện khác? Chẳng lẽ lại là chuyện người trong thôn bàn nói? Không phải đã bảo anh đừng quan tâm đến lời nói của người trong thôn rồi sao?

Lục Vi Chân không muốn nói với cô, tuy rằng trong lòng cô có chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn nên làm một người chu đáo, yên lặng ngồi ở trong sân chơi với chó.

Mấy ngày trước con chó còn không biết tên của mình là Bình An, khi Trịnh Sở kêu nó, nó cho rằng cô đang chơi với mình, sủa càng vui vẻ hơn. Bây giờ cuối cùng cũng có chút phản ứng, Trịnh Sở vui mừng không thôi.

Bầu trời được bao phủ bởi bóng tối mờ nhạt, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng của Trịnh Sở cùng con chó.

Lục Vi Chân chuyển chiếc ghế dựa ra, ngồi ở dưới mái hiên nhìn Trịnh Sở. Tay cô vuốt lông chú chó, cụp mắt cười nhạt, giống như một bức tranh mỹ nhân đang trong trạng thái tĩnh.

Nếu cô rời đi thì làm sao bây giờ? Lục Vi Chân đột nhiên nhớ tới lời của hiệu trưởng đã từng nói, nếu mấy năm sau cô cảm thấy nơi này sống không tốt, muốn trở về nhà, anh nên làm gì bây giờ? Anh có thể làm cái gì?

Cái gì cũng không làm được. Lục Vi Chân đầu váng mắt hoa, anh phát giác bản thân không đúng, anh đè tâm tư xuống, không cho đầu óc suy nghĩ miên man.

Trịnh Sở chắc chắn thích anh, tim Lục Vi Chân đập nhanh liên tục. Anh tự nói với chính mình, cho dù… có thể có vài hiểu lầm, nhưng hiện tại cô nguyện ý ở bên cạnh anh, thì nhất định là do thích anh.

Lòng Lục Vi Chân lại lần nữa loạn thành một nồi cháo. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ từng có áp lực lớn như vậy, giống một viên thiên thạch thật lớn, đè anh sắp không thở nổi.

Lỡ đâu cô thật sự giống như lời người khác nói, chỉ là cảm thấy anh mới mẻ thì sao? Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, cơ thể Lục Vi Chân tựa như bị lấp trong băng tuyết lạnh giá, lạnh cực kỳ.

Bầu trời tối đen, Trịnh Sở quay đầu, nhìn không rõ sắc mặt Lục Vi Chân, nhưng cô thấy Lục Vi Chân đang ngẩn người.

Trịnh Sở mở miệng nói: “Vi Chân, trời hơi lạnh, chúng ta đi về trước đi.”

Lục Vi Chân không phản ứng.

Mãi đến khi Trịnh Sở đi đến trước mặt anh, Lục Vi Chân mới bỗng hoàn hồn lại.

“Em cảm thấy hơi lạnh, Vi Chân, có thể cùng em lên giường nằm được không?”

Lục Vi Chân ngơ ngác, chậm rãi gật đầu.

Trịnh Sở nhíu nhíu mày, cô thở dài, ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay anh, nói: “Hôm nay anh làm sao vậy? Có phải lại nghe được lời bàn tán của họ hay không?”

Lục Vi Chân trầm mặc nhìn cô.

Trịnh Sở thở dài: “Đừng nghe bọn họ nói bậy. Em thích anh, nếu như được mấy ngày là chia tay giống như lời của họ nói, vậy em phải khó chịu biết bao, chẳng lẽ anh không cần em sao?”

Nói nhiều nhất là các thím ở trong làng, hỏi hai người họ khi nào chia tay, Trịnh Sở cũng đã từng nghe.

Lục Vi Chân lắc đầu, anh kéo cô ngồi lên đùi của mình, đầu dựa vào vai thon của cô, hai tay ôm chặt lấy cô.

Trịnh Sở ôm eo anh, nghe âm thanh của trái tim anh.

“Anh nha, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong đầu luôn nghĩ mấy thứ kỳ kỳ quái quái, em liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Vậy mà anh nhìn không ra bọn họ đang ghen ghét anh, cho nên nói những lời này sao? Anh nghĩ nhiều thế làm gì, tốt nhất đừng nghe mấy lời nói như vậy nữa, nghe em nói là được rồi.”

Ngụm khí ngột ngạt trong lồng ngực của Lục Vi Chân cuối cùng cũng đẩy ra được, anh nghĩ bản thân quả nhiên quan tâm quá sẽ bị loạn, hễ nhắc đến chuyện của cô là dễ nghĩ lung tung.

Trịnh Sở thích anh như vậy, người khác lại không hiểu Trịnh Sở, những lời nói vô duyên vô cớ đó chỉ là để đánh lừa anh thôi.

Lục Vi Chân tự mình nghĩ thông suốt, người khác cố ý không muốn để anh được như ý.

Có người thật sự có lòng tốt muốn giới thiệu cho Trịnh Sở người tốt hơn, Trịnh Sở luôn lắc đầu nói không cần, các bà đành phải dừng lại.

Nhưng sau đó trong thôn lại có người kết hôn, nói đến nói đi, đề tài này lại chuyển tới trên người cô cùng Lục Vi Chân, lần này còn liên lụy đến Cố Nguyên Trạch.

Lục Vi Chân nghe thấy mà bực bội, lại không dám lại thể hiện ra ngoài trước mặt Trịnh Sở. Anh cũng không muốn Trịnh Sở nghe được lời nói lung tung của những người này. Các bà không biết xấu hổ, đẩy người khác lên làm người thứ ba, cô giáo Trịnh nhà anh cũng không thèm đâu!

Trường học sắp tới cuối kỳ rồi, sau khi Trịnh Sở nghỉ thì không cần ngày nào cũng vào thôn. Cố Nguyên Trạch không nhìn thấy, cho dù họ nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, Trịnh Sở cũng không có thích thầy Cố.

Lục Vi Chân nghĩ đến điều này, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Con người Trịnh Sở cái gì cũng nói được, những lời dỗ người mấy ngày lại đổi một kiểu, dỗ anh nhiều ngày như vậy, vẫn là có chút hiệu quả.

Mấy ngày hôm trước Lục Vi Chân còn có chút mất mát sợ hãi không biết đến từ đâu, hiện tại gần như đã hoàn toàn quên hết rồi.

Anh rất dễ thỏa mãn, Trịnh Sở lại đỡ trán cảm thấy bất đắc dĩ.

Trước kia Lục Vi Chân đã thích ở bên cạnh cô, hiện tại hằng ngày mỗi khi ngủ đều phải ôm cô, cho dù cô ở trong phòng đọc sách, anh cũng thường thường sáp lên nhìn vài lần.

Có đôi khi cùng anh đi vào rừng trúc, Lục Vi Chân cũng chỉ cho cô ở bên cạnh nhìn, không để cô đi lung tung.

Nếu không phải cô an an phận phận, cái gì cũng chưa làm, có lẽ Trịnh Sở cũng cho rằng có phải mình bị mắc bệnh nan y gì đó, khiến cho Lục Vi Chân lo được lo mất.

Lục Vi Chân biết mình sợ Trịnh Sở vô duyên vô cớ rời đi, anh có dục vọng độc chiếm.

Nhưng Trịnh Sở nói cô thích ở bên cạnh anh, cho nên anh tin tưởng lời cô nói.

Cho đến một ngày anh ngẫu nhiên phát hiện Trịnh Sở cùng Cố Nguyên Trạch ở cạnh nhau, Cố Nguyên Trạch còn duỗi tay sờ sờ đầu Trịnh Sở, Lục Vi Chân lập tức sững sờ ở tại chỗ.

Tay anh siết chặt thành nắm đấm, máu toàn thân tựa như đang chảy ngược.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi