CHÀNG DÂU NUÔI TỪ BÉ CỦA THẨM MINH HÚC



116
Bạch Sướng tắm rửa xong ra ngoài liền bị một gương mặt to làm giật mình.

Cậu không ngờ Thẩm Minh Húc lại một mực ngồi xổm ngoài cửa đợi cậu.
Quả thật y hệt một lão lưu manh.


Không đúng, phải nói là anh chính là lưu manh.
Vành tai Bạch Sướng hơi đỏ lên, đẩy Thẩm Minh Húc, “Anh làm gì mà cứ canh ở cửa thế.”
Thẩm Minh Húc bị Bạch Sướng đẩy mấy cái nhưng vẫn nguyên tại chỗ không xê dịch.

Anh rất đương nhiên bảo, “Không phải anh đang sợ em gặp chuyện không may sao?”
“Em thì có thể xảy ra chuyện gì.” Bạch Sướng bảo.
“Có hại! Sao em lại liều như thế!” Thẩm Minh Húc bảo, “Anh nghĩ chẳng phải mấy ngày nay em mệt mỏi lắm sao, nói không chừng vẫn còn mềm đây này.”
“Anh sợ em trượt chân trong phòng tắm, nhỡ may ngã thì không tốt!” Thẩm Minh Húc lý lẽ hùng hồn, cũng không chịu nghĩ xem vì ai mà Bạch Sướng mệt mỏi mấy ngày qua.
Bạch Sướng bị Thẩm Minh Húc trêu chọc đỏ bừng cả tai, lại duỗi tay đẩy anh một cái, “Anh tránh ra cho em, đừng có cản đường em.”
117
Chờ Thẩm Minh Húc tắm rửa xong ra ngoài, tóc Bạch Sướng vẫn còn ướt.
Cậu mặc áo choàng tắm ngồi bên giường.


Nước trên tóc làm ướt áo choàng tắm và ga trải giường.

Người thì đang nhìn một mảng đen kịt ngoài cửa sổ chẳng biết đang nghĩ gì.
Thẩm Minh Húc cầm khăn khô tiến lên trước, “Thừ người gì đấy, sao không lau khô tóc.”
Bạch Sướng bị lời nói của Thẩm Minh Húc chặn ngang dòng suy nghĩ.

Cậu ngẩng đầu nhận khăn, lơ đãng lau, “Quên rồi.” Cậu vừa nói vừa nhìn hành động của Thẩm Minh Húc.
Thẩm Minh Húc cầm máy sấy tóc quay lại bên cạnh cậu, đồng thời cầm khăn trên tay Bạch Sướng đi, “Sao mà tắm xong lại đần người ra thế này.” Dứt lời liền lấy máy sấy sấy tóc cho Bạch Sướng.
118
Tiếng máy sấy hoạt động vang vọng trong phòng, Thẩm Minh Húc chăm chú sấy tóc cho Bạch Sướng.
Bạch Sướng híp mắt cảm nhận động tác của Thẩm Minh Húc, gió ấm thổi trên mặt và cổ cậu, rất nhanh Bạch Sướng đã cảm thấy buồn ngủ.
Đợi đến khi Thẩm Minh Húc sấy xong tắt máy đã thấy Bạch Sướng díp cả mắt, muốn ngủ mà không được ngủ.
“Mệt à?” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng đáp, “Ừm.”
Sau đó Thẩm Minh Húc lại thay cho cậu một bộ đồ ngủ, Bạch Sướng gà gật như một con búp bê vải mặc anh chi phối.
Cậu cũng lười ngại ngùng, mấy ngày nay hai người đã sớm nhìn hết những chỗ nên nhìn, chỗ không nên nhìn của nhau rồi còn đâu.
Thay quần áo xong, Thẩm Minh Húc lại kéo cậu nằm xuống giường.
Hai người ôm nhau trên chiếc giường êm ái.
119
“Ngủ đi.” Thẩm Minh Húc bảo, sau lại quay đầu mổ nhẹ lên trán Bạch Sướng một cái.
Một nụ hôn không hề có h@m muốn.
Bạch Sướng đưa tay ôm eo anh, hô hấp chậm rãi đều đều.
Rất nhanh cậu đã rơi vào giấc mộng.

Bạch Sướng ngủ thật mau mà Thẩm Minh Húc thì mãi chẳng ngủ được.
Anh ôm cậu Omega bên cạnh, mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
Thẩm Minh Húc thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ hoàn toàn đánh dấu một Omega.
Anh đã đánh dấu Bạch Sướng, một cậu Omega nhỏ hơn anh mười tuổi.
120
Ngày hôm sau Bạch Sướng tỉnh lại.

Cậu nhận ra vậy mà mình lại đang ngủ thiếp đi trong lòng Thẩm Minh Húc.
Từ sau khi Bạch Sướng được nhận về nhà họ Thẩm đã một mình một giường, cũng là từ khi đó cậu đã bắt đầu ngủ một mình.
Cậu vẫn luôn cảm thấy mình ngủ rất yên tĩnh đàng hoàng.
Nhưng mấy lần này ngủ chung với Thẩm Minh Húc trên một cái giường, lần nào cậu tỉnh lại cũng phát hiện mình nằm trong lòng Thẩm Minh Húc.
Chẳng biết do cậu chủ động lăn vào hay do Thẩm Minh Húc kéo cậu vào nữa.
Bạch Sướng nhìn đồng hồ, tám giờ sáng.
Sau đó cậu nhẹ nhàng dời cánh tay đang đặt trên lưng cậu, rón rén rời khỏi phòng ngủ chính.
Bây giờ cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
_________________________________
Edit + Beta: Chan + Yan.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi