CHÀNG DÂU PHƯƠNG NAM CỦA ÔNG CHỦ NHỎ ĐÔNG BẮC

Trùng hợp thay mấy nay Trần Hạo cũng đang bị cảm, sốt hơn 39 độ. Bạch Chỉ đi rồi hắn ăn uống chẳng đâu ra đâu, đói quá thì mở tủ lạnh cắn miếng bánh mì uống thêm chai bia rồi thôi, cứ thế sút cân liên tục trong một tháng qua.

Lúc Tống Nhiên đến tìm cũng được một phen hú vía, cửa nẻo để toang hoang, nhà cửa tối thui, mùi rượu sực nức khắp phòng. Tống Nhiên đẩy cửa đi vào khiến đống chai rượu ngổn ngang đổ nhào xuống đất nghe mà nhức cả đầu.

Trần Hạo lật người ậm ờ một tiếng rồi tiếp tục lăn ra ngủ.

Hơn 3 giờ chiều trời đã hơi âm u mà Trần Hạo vẫn che rèm kín bưng. Tống Nhiên phải lần mò đến phòng khách mở đèn lên.

Cả trên bàn lẫn sàn nhà đều ngổn ngang có đống chai rượu. Trần Hạo vẫn nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong chiếc sơ mi dúm dó, ánh đèn buộc hắn phải mở bừng mắt ra. Trần Hạo giơ tay chắn sáng, đến khi thấy rõ dáng vẻ người bên cạnh hắn mới lên tiếng bảo: “Cậu đến rồi à.”

Tống Nhiên như muốn nghẹt thở: “Mấy nay anh cứ sống thế này sao?”

“Ừ.” Trần Hạo đứng lên định đi vệ sinh nhưng vừa nhổm dậy đã ngã ngồi xuống nền nhà.

Tống Nhiên vội vàng vươn tay ra đỡ, đụng phải làn da đang nóng phừng của Trần Hạo khiến y hoảng hốt: “Anh sốt rồi!”

Trần Hạo hất tay y ra, cứ thế đi vào toilet.

Tống Nhiên cắn môi, y dọn hết đống chai rượu nằm lộn xộn khắp nhà, tiếp đó gom mớ tàn thuốc trên bàn bỏ vào gạt tàn. Lúc ra khỏi toilet Trần Hạo đã tỉnh táo hơn một chút.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Anh định sống thế này luôn sao?”

Trần Hạo không đáp mà chỉ châm một điếu thuốc, đoạn ngẩn người ngồi trên sô pha.

Tống Nhiên bặm môi quyết tâm: “Em biết Bạch Chỉ đi đâu rồi.”

Nghe thế Trần Hạo giật mình đứng phắt dậy túm tay y: “Tiểu Bạch đang ở nơi nào? Làm sao mà cậu biết được.”

Bị đối phương siết đau cả cánh tay nhưng Tống Nhiên chỉ cố nén nước mắt đáp: “Làm sao biết được thì anh cứ kệ em đi, giờ việc cần làm là anh nhanh chóng tỉnh táo rồi tìm cách đưa Tiểu Bạch quay về. Chuyện giữa hai ta cũng coi như xong, sau này… em sẽ không đến tìm anh nữa.”

“Mau nói cho tôi biết Bạch Chỉ đang ở đâu!”

“Bạch Thành, Đông Bắc.”

Tống Nhiên biết được địa chỉ của Bạch Chỉ một cách khá tình cờ. Sau khi nghỉ việc công ty có một bưu kiện cần Bạch Chỉ ký tên và gửi lại, đúng hôm Tống Nhiên ghé công ty cậu để bàn chuyện làm ăn thì lại tình cờ trông thấy bưu kiện đó ngoài quầy tiếp tân. Y rõ ràng thấy dòng địa chỉ trên hộp ghi là ở Bạch Thành.

Nghe thế Trần Hạo lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt vé đi Bạch Thành.

“Anh cứ để bộ dạng này đi gặp cậu ấy sao?”

Trần Hạo ngẩng đầu lên, trên gương mặt hốc hác lộ vẻ vui mừng.

“Anh thay đồ đi, Bạch Chỉ mà thấy anh như vậy cũng không vui nổi đâu.”

“Ừ.” Trần Hạo vào phòng ngủ thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn. Tống Nhiên đang đi theo sau bỗng choàng tay ôm sau lưng hắn.

Trần Hạo sững người định quay lại hất Tống Nhiên ra thì chợt nghe y thì thào: “Anh Hạo, để em ôm anh nốt lần này thôi… Từ giờ em sẽ thật sự từ bỏ anh…”

Trần Hạo im lặng không đáp, chỉ là bàn tay đang nắm quần áo của hắn cứ khẽ run rẩy.

***

5 giờ 30 sáng hôm sau chuyến xe của Bạch Chỉ tới trạm Tế Nam. Suốt chặng đường đi cậu hoa mắt chóng mặt, ngồi trên xe nằm chẳng được mà ngủ cũng chẳng xong, đã vậy còn ói tới hai lần. Lúc xe dừng Bạch Chỉ bước xuống mà thấy trời đất như muốn quay cuồng.

Triệu Bắc Hành thì vẫn bình thường, ngày xưa lúc chạy việc cho ông chủ anh cũng từng đi đường dài thế này rồi. Thấy Bạch Chỉ không khỏe anh vội giơ tay đỡ: “Sao rồi, nhắm không đi được thì anh cõng cậu ha?”

Bạch Chỉ xua tay đáp: “Em không sao, mình đi đi.” Ở đây nườm nượp người ra vào, thanh niên trai tráng như Bạch Chỉ mà để bị cõng thì quê độ lắm.

Cặp vợ chồng trung niên kia mua vé đến Hà Trạch. Triệu Bắc Hành cũng mua hai vé tương tự, xe chạy lúc 10 giờ, lộ trình dài 3 tiếng. Bạch Chỉ suýt khóc khi biết mình còn phải ngồi thêm nữa, cậu lớn từng này rồi còn chưa bao giờ đi chuyến xe nào lâu như vậy đâu, mệt chết đi được.

“Em trai bị say tàu xe hả, dán miếng gừng vô rốn là hết ngay à.” Chị gái đi cùng bày mẹo.

“Vậy hả chị? Cậu đứng đây chờ anh chút.” Nói rồi Triệu Bắc Hành bỏ hành lý chạy vào quán ăn bên cạnh.

Bạch Chỉ ôm hành lý ngồi chổm hổm phụng phịu nghĩ, mình theo đuổi người ta mà khổ đến mức phải hi sinh cả cái thân già này luôn nè.

Một lát sau Triệu Bắc Hành cầm miếng gừng quay lại bảo: “Cái tiệm này chém ác thật, miếng gừng có tí teo mà tận 50 tệ.”

Chị gái bật cười: “Mấy chỗ này phải bán lời cắt cổ thế mới mau giàu chứ, người ta có cần khách quen đâu em.”

“Giờ sao dán được đây chị?”

Chị gái lấy miếng băng cá nhân trong túi ra đưa cho anh: “Dán cái này vô rốn nè, gừng làm ấm bụng nên không say xe đâu.”

Triệu Bắc Hành vén vạt áo Bạch Chỉ lên để lộ vòng eo nõn nà trắng bóc khiến người qua lại phải ngó nghiêng liếc nhìn. Thấy thế Triệu Bắc Hành cau mày thả vạt áo xuống bảo: “Vô nhà vệ sinh công cộng đi anh dán cho.”

Bên trong vách ngăn của nhà vệ sinh công cộng, Bạch Chỉ đỏ mặt vén áo lên, Triệu Bắc Hành ngồi xổm bên cạnh. Anh để miếng gừng vào rốn Bạch Chỉ rồi dán băng cá nhân lên. Bụng của Bạch Chỉ khác anh nhiều lắm, vừa mềm vừa mụp, hoàn toàn không có miếng cơ bụng nào cả.

Tư thế của cả hai có phần hơi mập mờ, lúc ngón tay Triệu Bắc Hành vô tình chạm vào, tim Bạch Chỉ đập như trống bỏi. Cũng may quần bông dày dặn che khuất th@n dưới chứ không cậu xấu hổ chết mất.

“Sao mặt cậu đỏ thế, lại sốt hả?”

“Không có, không có… Dán xong rồi mình ra ngoài đi anh.” Bạch Chỉ nuốt nước bọt, tim gan phèo phổi như muốn lộn mèo, cứ thế này trông hai người mờ ám quá đi mất.

Triệu Bắc Hành đứng dậy sờ thử trán Bạch Chỉ rồi sờ lại trán mình, thấy nhiệt độ cả hai cũng xêm xêm nhau anh mới an tâm mở cửa. Bên ngoài có mấy người đang xếp hàng chờ đi vệ sinh, trông thấy Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành bước ra, ánh mắt họ lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên và dò xét.

Mặt Bạch Chỉ đỏ ửng như muốn nhỏ ra máu, thế mà cái tên Triệu Bắc Hành mặt dày mày dặn này lại chẳng cảm nhận được gì, cứ thế kéo cậu đi ra ngoài.

3 tiếng nữa xe mới khởi hành nên mọi người cùng ngồi trong bến đợi. Có lẽ là do đã dán gừng, bụng cứ âm ấm nên Bạch Chỉ không còn thấy khó chịu nữa, cậu mở điện thoại ngồi chơi hai ván đấu địa chủ.

Triệu Bắc Hành ngồi tán dóc với cặp vợ chồng ban nãy, nói qua nói lại một hồi mới nhận ra hai bên có họ hàng với nhau.

“Chú em ở xóm phía sau con kênh, cái xóm mà có ông bí thư tên Trương Phượng Tường đúng không?”

Triệu Bắc Hành gật đầu: “Ổng là ông cậu ba của em á.”

Người đàn ông vỗ đùi đen đét: “Vậy là anh biết chú mày rồi, con ông Triệu Tân Đài chứ gì?”

“Đúng đúng đúng, sao anh biết ba em?”

“Anh là Trương Phượng Cách nè, anh với Trương Phượng Tường là anh em bà con chú bác chứ đâu. Anh xếp hàng sáu, ở ngay dưới xóm Hậu Doanh á”

“Thế tính ra em phải gọi anh là ông cậu rồi!” Triệu Bắc Hành ngạc nhiên, hóa ra đúng là họ hàng của nhau thật.

Trương Phượng Cách cười bảo: “Ông với cậu gì, nghe ghê quá. Anh lớn hơn mày có bao nhiêu đâu. Kêu chú là được rồi.”

“Vâng thế con gọi chú Sáu vậy.” Triệu Bắc Hành cười tươi.

Đúng là trùng hợp thật. Hơn mười tuổi là anh đã vào đời rồi, cả năm ở nhà chẳng được bao nhiêu ngày nên nhiều họ hàng thân thích anh cũng không biết mặt.

“Hồi mày còn nhỏ chú có gặp rồi, lì có tiếng luôn ta ơi. Nghe đồn có lần bị ba vác roi dí đánh từ thôn nay qua thôn kia luôn, xong mày trốn vào đống củi cả đêm không về báo hại ông cậu ba phải phát loa kêu gọi cả xóm đi tìm đúng không?”

Bạch Chỉ vừa nghe kể chuyện vừa mải mê chơi game, thắng được năm sáu nghìn đậu vàng làm cậu phấn khởi vô cùng.

“Hê hê hồi bé ngu ngơ mà chú.” Triệu Bắc Hành gãi đầu, hơi xấu hổ đáp.

Trương Phượng Cách vỗ vai anh: “Không ngờ lớn lên giỏi giang quá, giờ làm ông chủ luôn rồi.”

Triệu Bắc Hành đỏ mặt đáp: “Đâu có đâu có, con chỉ mở vựa trái cây nhỏ bán buôn kiếm ít lời thôi.”

Thím Sáu mỉm cười hỏi: “Con có vợ chưa?”

Bạch Chỉ run tay bấm chọn một thẻ gợi ý.

“Dạ chưa.”

“Nay nhiêu tuổi rồi, thế có đang quen cô nào không?”

Bạch Chỉ nhìn ván bài xấu hoắc trên màn hình, cậu bực bội thoát game.

“Con hăm lăm, Tết này nữa là hăm sáu. Bận tối mắt tối mũi nên không có bồ bịch gì thím ơi.” Đôi bên trò chuyện rất hợp rơ.

“Hăm sáu thì cũng lớn rồi, tranh thủ kiếm vợ đi con chứ không là mốt còn khó tìm hơn á.” Thím Sáu nói cũng chẳng sai, ở quê dù là nam hay nữ mà 27, 28 tuổi còn chưa kết hôn thì kiểu gì cũng bị đàm tiếu. Xóm nào mà chẳng có mấy bà mụ xoen xoét mồm miệng cả ngày, cứ thích chõ mũi vào chuyện nhà người ta, phàm là thứ không liên quan tới mình các bà ấy vẫn có thể nói ra nói vào mãi.

Triệu Bắc Hành âu sầu đáp: “Chưa có người hợp mắt đó thím. Năm ngoái có gặp một cô thì người ta chê con cao quá, năm kia thì người ta chê con đen đúa.”

“Giờ nam thừa nữ thiếu nên sắp nhỏ nó hơi kén chọn tí thôi, con mà tin thím thì để thím giới thiệu cho con bé cháu ở quê này…”

“Khụ khụ khụ…” Bạch Chỉ ho khan vài tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Sao thế?” Triệu Bắc Hành nghiêng đầu nhìn cậu.

Bạch Chỉ xua tay, ho sặc sụa đến mức mặt mũi đỏ lừ, lòng dạ nát tan. Hồi xưa tranh đàn ông với đàn ông đã đủ khổ lắm rồi, sao giờ còn phải tranh đàn ông với cả đàn bà nữa vậy trời. Số cậu đúng là đen như hủi mà!

Triệu Bắc Hành vỗ vỗ lưng cậu một hồi, cuối cùng Bạch Chỉ cũng hết ho. Thím Sáu thấy thế bèn tủm tỉm cười hỏi: “Thế con có bồ chưa, muốn kết hôn không để thím giới thiệu cho một cô này.”

“Ặc khụ khụ khụ khụ!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi