CHÀNG DÂU PHƯƠNG NAM CỦA ÔNG CHỦ NHỎ ĐÔNG BẮC

Ba ngày sau khi về lại Bạch Thành, Triệu Bắc Hành quyết dẫn Bạch Chỉ về quê cho bằng được. Lần trước về vẫn là kế toán nhà người ta, thế mà nay đã trở thành con dâu rồi.

Bạch Chỉ mua cả đống quà, phần lớn dành cho Hoan Hoan. Nào xe đẩy, đồ chơi, nào quần áo rồi dụng cụ dạy học cho trẻ, thêm cả đôi vòng tay và khóa vàng trị giá cả mấy nghìn tệ nữa.

Thấy cậu tiêu hoang, Triệu Bắc Hành nhắc nhở. Bạch Chỉ dằn dỗi: “Em mua lắm đồ cho con em đấy, làm sao?”

Triệu Bắc Hành nghe mà vui lây: “Rồi rồi, em mới là ba ruột nó, anh là cha ghẻ được chưa.”

Đồ chất thành núi trên xe, ấy vậy mà Bạch Chỉ nhìn vẫn chưa hài lòng: “Hay em mua thêm mấy bộ quần áo nữa nhé? Trẻ con lớn nhanh, quần áo mặc mấy bận là chật hết rồi.”

“Thôi mà, có phải không về quê nữa đâu, lúc nào muốn mua mà chẳng được.”

“Chết, em quên mang cái tẩu thuốc mua cho bác trai rồi!” Đó là món quà cậu nhờ anh họ Lâm Nghiễn mua cho – một chiếc tẩu bằng gỗ đàn hương đính ngọc có niên đại từ cuối thời nhà Thanh. Lần đầu tiên trông thấy nó Bạch Chỉ đã thấy rất hợp với bố của anh Hành, tặng cho bác trai chắc chắn bác sẽ thích.

“Lần sau rồi tặng, không sao hết.” Cuối cùng hai người cũng lên đường về nhà.

Suốt chuyến đi Bạch Chỉ lo lắng, cứ hỏi mãi: “Anh Hành ơi, lúc anh nói với hai bác về em, hai bác không ý kiến gì ạ?”

“Không gì hết, chỉ hỏi ba mẹ em có chịu không.”

Bạch Chỉ cứ thấy chuyện này rất kì lạ: “Hai bác đồng ý dễ dàng vậy luôn à?”

Triệu Bắc Hành xoa đầu cậu: “Vì em dễ thương quá ai gặp cũng thích chứ sao.”

“Không phải… Ý em là dù gì mình cũng là đàn ông, về sau hai đứa không thể làm giấy kết hôn, không thể sinh con.” Bạch Chỉ hoang mang, cậu nghĩ chuyện này hẳn có điều khuất tất.

Triệu Bắc Hành cười ra vẻ thần bí: “Về nhà anh kể cho nghe.”

Bạch Chỉ bật radio, trên đài đang phát một ca khúc nhạc xưa, Triệu Bắc Hành ngân nga hát theo. Bạch Chỉ vừa lái xe vừa khen ngợi: “Anh Hành hát hay quá, hay hơn bản gốc luôn~”

Trong lòng cậu, ông xã là vô địch thiên hạ.

Triệu Bắc Hành được khen cười như được mùa. Quờ ú quơ~ Anh còn chưa kịp ngân xong thì xe tắt máy, hai người nhìn nhau: “Chắc… Chắc không phải tại anh đâu ha.”

Hai người xuống xe kiểm tra thì thấy có khói xanh bốc ra ở trước nắp xe, có lẽ lại cháy động cơ nào bên trong rồi, Bạch Chỉ thử đề máy hai lần vẫn không ăn thua.

“Con xe quèn này hết xài thật rồi, may mà hư ở đây chứ hư trên đường cao tốc là chết chắc. Nào về anh mua chiếc xe mới cho em, thích xe gì nào?” Triệu Bắc Hành châm điếu thuốc hỏi.

“Xe bình thường là được rồi ạ.” Bạch Chỉ cũng không từ chối. Hai người sắp kết hôn tới nơi còn màu mè phân chia của anh của tôi làm gì. Chưa kể có mua thì người lái cũng chỉ có thể là cậu, anh Hành đã thi lấy bằng lái được đâu.

“Xe xiếc gì toàn báo lúc người ta đang gấp.” Triệu Bắc Hành sút một phát, gọi cho đội cứu hộ. 

Lần này đội cứu hộ tiếp nhận ngay, chưa đầy nửa tiếng đã đến. Thở sửa mở nắp xe ra, ồ một tiếng rõ to: “Hê người anh em, con xe này từ thời nào vậy, cho vô trưng bày trong viện bảo tàng được luôn rồi đó.”

Triệu Bắc Hành cười đáp: “Hồi tôi mua đã là xe cũ hỏng hóc linh tinh rồi, chắc cũng lái nát từ tám đời.”

“Xe anh sắp vô bãi phế liệu luôn rồi, đăng kiểm chưa?”

“Chưa, tôi đang định mua xe mới.”

“Mua đi, con này hết xài thật rồi. Bộ ly hợp bết bát quá.” Thợ sửa lấy hộp đồ nghề trên xe ra, tháo bugi thay cái mới vào.

“Thử coi xe nổ máy được chưa?”

Bạch Chỉ lên xe thử, may là vẫn khởi động được, xem ra xe bị hư  y như lần trước.

Triệu Bắc Hành đưa thuốc lá và tiền cho thợ sửa. Đối phương nhận bằng cả hai tay, hỏi: “Người anh em tính mua xe gì vậy?”

“Hỏi ẻm đi, tôi không rành ba cái thứ này. Ẻm thích gì thì tôi mua đấy.”

Bạch Chỉ nghe nói xe Nissan có bộ máy tốt, nhưng ở đây đường xá ngoằn ngoèo, mùa đông lại lạnh, mua xe xịn cũng uổng.

“Mua Volkswagen đi, tầm 200 nghìn tệ là được.”

“Trùng hợp vậy, tôi có đứa bạn làm ở đại lý 4S của Volkswagen nè. Hai người mua đi bảo đảm có giảm giá.” Anh ta móc tờ danh thiếp ra đưa cho Bạch Chỉ, dọn đống đồ nghề của mình rồi vẫy tay rời đi.

Bạch Chỉ lại tiếp tục lái xe, Triệu Bắc Hành xoa bóp đùi cho cậu: “Mệt không, hay để anh lái cho?”

Bạch Chỉ lườm anh: “Thôi xin, lần trước bị bắt vì không bằng lái anh chưa sợ à?”

“Hê hê hê do tìm em chạy hơi nhanh nên mới bị bắt thôi, đường này có công an đâu mà lo.”

“Không là không, nào anh có bằng lái đi rồi em cho anh đụng vô cái vô lăng.”

Triệu Bắc Hành cười gian: “Được thôi, không cho anh đụng vô lăng thì anh đụng cái khác vậy.” Nói rồi anh mò mẫm ở nơi nào đó khiến Bạch Chỉ thở hắt một hơi, khóe mắt ướm hồng: “Nhây nữa là em giận thật đó!”

“Rồi rồi, thưa bà xã anh sai.”

***

Nhận được tin báo của con trai, giờ nhị vị phụ huynh nhà họ Triệu cũng lo lắng không khác Bạch Chỉ là bao.

“Nè ông, lát tụi nó về tôi phải gọi thằng nhỏ thế nào ta…”

“Cứ bình thường thôi, lần trước gọi Tiểu Bạch thì lần này cứ gọi là Tiểu Bạch.” Ba Triệu nhét thuốc lá vào tẩu rồi hút.

“Sao thằng hai nó lại chọn cu này nhỉ? Ý tôi không phải chê bai gì, nhưng Bạch Chỉ nó là con một trong nhà. Giờ đi yêu đàn ông ba mẹ nó có chịu được không? Hay cho Hoan Hoan nó mang họ Bạch luôn nhỉ, đằng nào nhà mình cũng lắm con quá rồi…” Nói thì nói thế thôi chứ mẹ Triệu cũng tiếc, Hoan Hoan là cháu đầu lòng của bà mà.

“Bà lo làm gì cho lắm, đợi thằng hai nó về nó tự quyết.” Hai ông bà có nói gì thì Triệu Bắc Hành cũng làm theo ý mình thôi.

Hoan Hoan bi bô leo lên ngồi trên người mẹ Triệu, hai chân trượt dưới nền. Bà vội xỏ giày cho Hoan Hoan tự chơi, ngắm cháu yêu một hồi mẹ Triệu bỗng bật cười.

“Bà cười gì vậy?” Ba Triệu ngẩng đầu hỏi.

“Thằng hai kiếm được thêm cho con nó một ông ba chứ sao.” Nói xong hai vợ chồng đều phì cười.

Con trẻ lớn nhanh, mỗi ngày mỗi khác. Mấy ngày nữa thôi là Hoan Hoan tròn một tuổi, mẹ Triệu may cho bé một đôi giày thêu hình con hổ. Giờ Hoan Hoan có thể bám vào cạnh giường tập đi rồi.

Ngoài sân vang lên tiếng xe, hai ông bà bồng cháu chạy ra đón. Triệu Bắc Hành lấy đồ trên xe xuống, Bạch Chỉ thẹn thùng bước ra.

“Chào bác trai bác gái ạ.”

“Vào đi con, vào đi.” Mẹ Triệu căng thẳng, không biết nên tiếp đón đứa con dâu này của mình như thế nào cho phải.

“Hoan Hoan còn nhớ chú không con?” Thấy Hoan Hoan, Bạch Chỉ dần bình tĩnh lại, cậu vẫy tay chơi đùa với bé.

Mẹ Triệu cười bảo: “Chắc quên rồi, hồi Tết nó còn nhỏ xíu sao mà nhớ.”

Triệu Han Hoan ngước đôi mắt to tròn như Triệu Bắc Hành nhìn cậu không chớp, sau đó vươn tay ra, miệng a a gọi.

“Ui cha còn nhớ luôn kìa?” Hai ông bà đều giật mình, nhưng thật ra Hoan Hoan chỉ bị thu hút vì thấy hoa văn màu sắc trên người Bạch Chỉ mà thôi.

Bạch Chỉ dang tay bế bé, được ông bà nội chăm sóc tận tịnh, Hoan Hoan mập lên trông thấy. Bé dùng đôi bàn tay múp míp bé tí hin níu áo Bạch Chỉ lại.

“Còn đứng đó làm gì, vào nhà thôi.” Triệu Bắc Hành xách lỉnh kỉnh đồ đi theo sau.

Mẹ Triệu đi rề rà cuối cùng thế là đụng trúng vào lưng anh, hai mẹ con nhìn nhau, Triệu Bắc Hành cười tít cả mắt. Mẹ Triệu dở khóc dở cười, cấu cho thằng con mình một phát khiến Triệu Bắc Hành đau thấu trời.

“Đây là quà cho ba mẹ, còn đây là của Hoan Hoan.”

Bạch Chỉ mua hai bộ quần áo cho ba mẹ Triệu, của bác trai là một chiếc áo xám có túi đựng thuốc, của bác gái là một chiếc váy màu đỏ tươi.

Mẹ Triệu vuốt chiếc váy, thở dài nói: “Bác già rồi sao mà mặc màu này ra đường được?”

Triệu Bắc Hành đáp: “Sao không được, mấy bà trong thành phố cũng toàn mặc màu nổi nổi vầy thôi.”

Hồi còn con gái mẹ Triệu đã có dịp mặc quần áo rực rỡ như thế này đâu, nên giờ có tuổi nhìn màu sắc thì rất thích, chỉ là không dám mua thôi. Bà cầm váy ướm thử, cười ngượng hỏi: “Tôi mặc thử nhé?”

Triệu Tân Đài híp mắt: “Bà vô bận thử đi.”

Bạch Chỉ cũng gật đầu chờ mong: “Bác thử đi ạ.”

Mẹ Triệu vào phòng trong thử đồ, ba Triệu thì thử áo ngay tại chỗ, ngắm nghía mình trong gương: “Đồ này mắc nghen, vải trơn mà mát quá.”

Triệu Bắc Hành cười đáp: “Tiểu Bạch mua đó, con không biết gì đâu.”

“Không mắc ạ, có mấy chục tệ thôi bác.” Bạch Chỉ sợ ba Triệu giật mình nên lặng lẽ khai gian giá tiền, xóa đi một số không.

Ba Triệu kéo chất vải, tấm tắc khen: “Đồ trong thành phố có khác, vừa rẻ vừa xịn.”

Mẹ Triệu mặc váy bước ra, tay váy dài, gấu áo không đính hoa hòe lòe loẹt, tổng thể nhìn đơn giản mà sang. Phụ nữ nào mà chẳng thích chưng diện, mẹ Triệu cũng không ngoại lệ. Thời xuân sắc mẹ Triệu cũng là đóa hoa được săn đón trong xóm, giờ đã có tuổi nhưng nét mỹ miều vẫn còn đó, ăn diện vào thì độ sang không thua gì các quý bà trong thành phố.

“Mẹ bận bộ này vô đẹp số dzách!” Triệu Bắc Hành bật ngón cái.

“Quá đẹp ạ!” Bạch Chỉ gật đầu.

Triệu Tân Đài ngắm vợ yêu một hồi rồi kết luận: “Bà tính cưa sừng làm nghé hả?”

Mẹ Triệu hứ một tiếng, cười bảo: “Biết ngay cái mỏ ông lại tào lao mà.” Nói rồi bà vào thay đồ, gấp váy cất đi đợi ngày con trai kết hôn thì lấy ra mặc.

Hoan Hoan ngồi trên giường bắt đầu khui quà, nào xe, nào quần áo, nào đôi kiềng vàng. Bạch Chỉ đeo kiềng vào giúp bé, Hoan Hoan thích thú lắc cổ tay khoe cho cả nhà cùng xem.

Triệu Bắc Hành nựng mặt con trai: “Ai mua cho con đó?”

Hoan Hoan đã có thể nghe hiểu những câu đơn giản, bé chỉ vào Bạch Chỉ: “A!”

Bạch Chỉ cười xoa đầu bé.

“Cho ba đi.” Triệu Bắc Hành giả vờ xin quà, Hoan Hoan thấy thế bèn rụt tay lại, trốn vào lòng Bạch Chỉ.

“Thằng quỷ ki bo, ba nhỏ của con là người của ba, đồ ba nhỏ mua thì cũng tính là ba mua rồi.” 

Bạch Chỉ đỏ mặt, đá chân nhắc anh đừng có nói linh tinh trước mặt ba mẹ. Thấy cậu xấu hổ, Triệu Bắc Hành vui tợn, càng thích đùa nhây. Anh bồng Hoan Hoan lên: “Ba là ba con, còn kia là ba nhỏ của con.”

Bạch Chỉ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn ba mẹ Triệu. Thấy hai người vẫn vui vẻ không hề khó chịu cậu mới an tâm.

“Mấy nay Hoan Hoan đang tập nói, hôm rồi nó còn kêu “ông ơi” đó.” Triệu Tân Đài đắc ý nói.

“Thằng quỷ này nuôi tốn công, bà nội lo ăn lo mặc nó không kêu mà đi kêu ông trước.” Mẹ Triệu giận dỗi.

“Nào, gọi ba đi con.” 

Hoan Hoan đang thèm nghịch đồ chơi trên giường, cứ vùng ra khỏi vòng tay Triệu Bắc Hành muốn Bạch Chỉ ôm bé lại. Bạch Chỉ bồng Hoan Hoan, bé hôn chụt một cái lên mặt cậu rồi gọi: “Ba.” 

Giọng con trẻ non nớt nhưng nghe rất rõ ràng, cả nhà đều ngây ra, Bạch Chỉ cũng đần người nhìn Hoan Hoan, lòng dạ rối bời.

Triệu Bắc Hành đẩy nhẹ vai cậu: “Con gọi em kìa, đáp cho con nó mừng.”

“Ơi ba đây!”

***

Cơm nước xong xuôi, Bạch Chỉ đi nghe điện thoại còn Triệu Bắc Hành ở lại bàn chuyện hôn sự cùng ba mẹ. Ở Đông Bắc có tục, anh em phải kết hôn cách nhau ít nhất nửa năm, không thì nhà dễ gặp chuyện xui rủi.

“Cho thằng Lâm nó đính hôn đã, năm sau rồi cưới.” Triệu Bắc Hành chỉ muốn cưới Bạch Chỉ về ngay, anh sợ cảnh đêm dài lắm mộng.

Ba Triệu nhìn anh: “Hai đứa bây tự quyết đi, ba không can dự.”

“Thằng Lâm nó nghe con, năm sau cho nó cưới.”

“Vậy hai đứa đi coi ngày thử, bà Tư mà còn sống thì tốt rồi.” 

Trước đây hễ có tiệc tùng gì thì trong xóm đều nhờ bà Tư coi ngày giúp, sau khi bà mất thì phải đi qua xóm khác nhờ người ta coi. Kết hôn là chuyện quan trọng nên không ai dám làm cẩu thả, vì đã từng có nhà kết hôn không xem ngày, gia đình cứ xào xáo mãi thôi.

“Con về cũng vì vụ này, thằng Thịnh bảo xóm nó có ông cụ thần thông quảng đại lắm, mai con dẫn Tiểu Bạch qua xem thử.”

Triệu Tân Đài nghe thế lập tức hào hứng: “Cô năm bây cũng ở Đại Đồng Câu, bả cũng nói bên đó có ông nào xem bói chuẩn lắm, mà hình như bị mù?”

“Đúng rồi ạ, ổng cũng già rồi, không biết có phải cái người hồi xưa xem bói cho con không.” Triệu Bắc Hành cười, thuận miệng đáp.

Mẹ Triệu nói với vẻ suy tư: “Nếu đúng là ổng thì hay quá, bói cũng đúng thiệt.” 

Ngày đó mẹ Triệu nghe bài vè của ông thầy bói mù đó mà có thèm tin đâu, giờ có tuổi rồi bà mới thấy số mệnh Triệu Bắc Hành y chóc từng câu vè, muốn không tin cũng khó.

Bàn bạc với ba mẹ xong xuôi, Triệu Bắc Hành bưng chậu nước rửa chân vào phòng, Bạch Chỉ đang nằm trên giường gọi điện về nhà.

Mẹ Bạch lo cho con trai sẽ chịu khổ nên liên tục dặn dò: “Tới nhà người ta thì đừng nhác việc nha chưa. Bố mẹ thích Triệu Bắc Hành thật, nhưng sợ nhà bên người ta có thành kiến với con.”

“Mẹ yên tâm, bố mẹ anh Hành thương con lắm. À đúng rồi, tiện kể mẹ nghe chuyện này vui lắm, cháu trai mẹ biết gọi “ba” rồi đó~”

Mẹ Bạch ngớ người một lúc mới nhớ ra cháu trai là ai. Ô, thế là mình lên chức bà nội đấy phỏng? 

Mẹ Bạch ho khan một tiếng, dè dặt hỏi: “Cho mẹ xem ảnh cháu có được không?”

Vừa hay hôm nay Bạch Chỉ chụp mấy tấm cho Hoan Hoan, thế là cậu gửi qua wechat cho mẹ xem. Mẹ Bạch ngắm nhìn thật kĩ: “Sao mà giống Bắc Hành thế, có khi nào là con ruột không? Hai đứa đừng có hợp tác lừa mẹ nhé!”

Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Không phải thật mà. Năm ngoái con về chơi tình cờ chứng kiến mọi chuyện, lúc đó con với anh Hành còn chưa yêu nhau mà.”

Bé con rất khôi ngô, mắt đen lay láy, có ai chiếc răng nhỏ xinh xinh, mẹ Bạch càng nhìn càng thích: “Cháu trai có tên chưa con?”

“Tên ở nhà là Hoan Hoan, còn tên thật…” Cậu đang định hỏi thì Triệu Bắc Hành bưng chậu nước đi vào.

“Anh Hành ơi, Hoan Hoan tên thật là gì?”

“Triệu Tư Bạch.”

Bạch Chỉ sững người: “Mẹ, tên bé là Triệu Tư Bạch…”

“Tư Bạch… Tư Bạch sao, tên hay quá.”

Tên rất dễ hiểu, đơn giản là Triệu Bắc Hành nhớ thương Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ tắt máy, Triệu Bắc Hành ngồi rửa chân cho cậu: “Sao thế, tự nhiên nhìn anh vậy?”

Bạch Chỉ vuốt tóc anh: “Tên anh tự đặt ạ?”

“Ừ, hay không?”

“Hay, hay chết đi được.” Đây là lời tỏ bày êm tai nhất mà cậu từng nghe.

“Trước khi nhập hộ khẩu cho Hoan Hoan anh có đi tra thử, anh cũng muốn có họ của em đặt chung vào, vì đây là con của hai đứa mình mà.”

“Dạ…” Bạch Chỉ gật đầu.

“Sao mà khóc?” Triệu Bắc Hành ngẩng đầu, mắt Bạch Chỉ đang ngấn lệ.

Bạch Chỉ vuốt mặt: “Em vui thôi, em không ngờ cũng có ngày em có một đứa con của riêng mình.”

Triệu Bắc Hành lấy khăn lau chân cho Bạch Chỉ, sau đó đặt một nụ hôn lên chân cậu: “Duyên phận cho mình gặp nhau.”

Faye: Chừi ui mún ôm Hoan Hoan ahuhu ngọt ngào quá cíuuu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi