CHẲNG MÀNG

(6)

Hai chữ “đồ giả” vừa vang lên sắc mặt Quý Nghiêu đã tối sầm xuống, nhìn Dương Hạ đăm đăm: “Đồ giả sao?”

“Đốc công à, cái gì là đồ giả cơ?” Y lật tấu chương trong tay, nội dung bên trong là Tạ Hiên của Tạ gia xin từ quan. Trên bàn còn rất nhiều tấu chương, nội dung đều là chuyện quan trọng trong triều, đủ để thấy hai người thân thiết không phải bình thường.

Quý Nghiêu nói: “Đốc công và Trẫm cùng đến từ một thế giới. Kiếp trước hay kiếp này là thật, đốc công có phân biệt được không?”

“Vả lại.” Y ngừng một chút, nhìn vào mắt Dương Hạ, nhếch mép: “Đồ thật của ngươi có quay về được không? Không chừng sau này ngày nào đốc công cũng phải gặp Trẫm.”

Ánh mắt Dương Hạ lúc ấy hiện lên vẻ lo lắng nhưng hắn vẫn cười khẩy, nói: “Mơ tưởng.”

Ánh mắt Quý Nghiêu ngừng lại, tiện tay đặt tấu chương lên trên bàn, vang lên “đoàng” một tiếng: “Đốc công việc gì phải thế? Cơ thể này cũng chỉ là cái túi da, hồn bên trong là ai chẳng thế. Đốc công muốn dưới một người trên vạn người, Trẫm vẫn có thể cho ngươi mà.”

“Y là Quý Nghiêu, Trẫm cũng thế.” Quý Nghiêu nói.

Ánh mắt Quý Nghiêu dừng lại ở vết cắn trên xương quai xanh ẩn hiện dưới vạt áo, cắn ác thật đấy, để lại cả dấu răng. Quý Nghiêu liếm răng nanh, nhìn gương mặt lạnh lùng mà đẹp đẽ kia của Dương Hạ. Quý Nghiêu chưa bao giờ chạm vào thái giám nhưng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Dương Hạ khi sung sướng, lại nhớ đến cơ thể này đã làm đủ chuyện với Dương Hạ, nhất thời lại nảy sinh hứng thú xấu xa.

Mặt Dương Hạ không biểu cảm. Hắn thản nhiên nói: “Ngươi không phải.” Hắn nhìn Quý Nghiêu, lộ vẻ khinh thường, giễu cợt: “Ngươi thì là cái thá gì.”

Dương Hạ nói: “Ngươi nói đúng một câu. Ta có thù tất báo, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn đi.”

Quý Nghiêu nghe được sự bảo vệ không chút nào che giấu từ giọng nói lạnh nhạt ấy mà trong lòng bất chợt không vui. Khóe môi y giật giật: “Hả? Đốc công làm gì được? Giết Trẫm ư?”

Dương Hạ không đáp.

Quý Nghiêu lạnh lùng cười. Y nói: “Đốc công thật ác quá. Giết ta rồi, người ngươi muốn có thể cũng chết, không bao giờ về được.”

Dương Hạ hững hờ đáp lời: “Ngươi cũng nói người ta muốn, mà không còn là thứ ta muốn nữa, giữ làm gì?”

(7)

Không khí lúc ấy giữa hai người trở nên vô cùng kỳ lạ, ngay cả Triệu Tiểu Đoạt vốn không nhạy bén cũng nhận ra điều gì đó.

Triệu Tiểu Đoạt hỏi Dương Hạ có phải hai người cãi nhau không. Dương Hạ không đáp, chỉ sai cậu đổi hết nội thị trong cung Hoàng đế thành người của mình.

Quý Nghiêu này tuy không biết thế cục trong triều nhưng y cực thông minh, Dương Hạ đương nhiên sẽ không cho y tùy ý làm bậy, đảo loạn triều đình.

Ngày Tạ Hiên từ quan đến khấu biệt đế vương là một ngày nắng. Dương Hạ cũng ở đó. Tạ Hiên từng làm đến Phó chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, trận náo động năm đăng cơ ấy đã làm Tạ Hiên gãy mất cánh tay, nguyên khí nhà họ Tạ hư hao đáng kể, mấy năm nay lại càng xuống dốc, chẳng còn thanh thế đại gia tộc khi xưa.

Quý Nghiêu nhìn Tạ Hiên. Tạ Hiên đối nhân xử thế khắc nghiệt, là cậu ruột của y, khi Quý Nghiêu còn ở lãnh cung cũng không ít lần tới thăm y, dạy y.

Nhưng trong thế giới của Quý Nghiêu, Tạ Hiên đã chết từ lâu.

Chẳng những Tạ Hiên mà còn cả toàn bộ Tạ gia.

Quý Nghiêu khi đó là con rối trong tay bọn họ.

Về sau Quý Nghiêu tổ chức một buổi Hồng Môn Yến(1), giết sạch bọn họ. Quý Nghiêu còn chặt đầu gối của Tạ Hiên, cầm thanh kiếm nhỏ máu, ung dung ngồi ở đế vị, nhìn người Tạ gia vừa tức vừa sợ, cười như điên như dại.

(1)Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Vậy mà giờ Tạ Hiên không chỉ còn sống mà còn muốn dắt theo người già, phụ nữ và trẻ em còn sót lại của Tạ gia từ quan, quy ẩn.

Quý Nghiêu gõ gõ tay vịn, mặt mày nghiêm túc, cười nói: “Cậu vẫn còn đang lúc tráng niên, vốn nên xuất lực vì quân mà làm gì đi vội vã vậy?”

Tạ Hiên quỳ trên mặt đất, nói giờ cơ thể đã tàn tật, hữu tâm vô lực, khẩn cầu đế vương phê chuẩn.

Dương Hạ lạnh lùng nhìn. Quý Nghiêu tỏ rõ thái độ cố ý làm khó Tạ Hiên. Mấy năm nay Tạ gia cũng bất lực, rất an phận, ngay cả Tạ Hiên cũng rút khỏi Cẩm y vệ, làm một chức quan nhàn tản không có thực quyền.

Quý Nghiêu rất vừa lòng, cũng không làm khó bọn họ.

Hiện giờ Tạ gia đã hiểu rõ ràng Quý Nghiêu còn tại vị ngày nào, ngày ấy bọn họ chẳng thể phất lên được, chỉ đành rời khỏi chỗ thị phi này.

Tạ Hiên không nghĩ rằng Quý Nghiêu sẽ không buông tha. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy đế vương thần thái thong dong như đôi con ngươi đen thẳm toát lên sự lạnh lẽo khiến Tạ Hiên nhìn mà lạnh sống lưng, dập đầu xuống, nói: “Xin Bệ hạ đồng ý.”

Quý Nghiêu nghiêng đầu nhìn Dương Hạ. Dương Hạ bình tĩnh đối diện với y, ánh mắt có mấy phần cảnh cáo.

Quý Nghiêu cười cười, mặc kệ.

(8)

Quý Nghiêu biết Dương Hạ đề phòng y nhưng càng đề phòng y lại càng thấy thú vị.

Y biết Dương Hạ này khác với Dương Hạ trước. Trong trí nhớ y, Dương Hạ lạnh lùng vô tình, tranh quyền đoạt lợi, là hoạn quan mà thế nhân sợ hãi.

Không ngờ rằng người như vậy cũng sẽ có điều phải kiêng dè.

Mà người làm cho hắn phải kiêng dè lại là “Quý Nghiêu” cảm giác này giống như tảng đá cứng nứt ra để lộ phần mềm mại bên trong chợt khiến y ghen tị kỳ lạ.

Còn một người tên là Triệu Tiểu Đoạt, Quý Nghiêu cũng có chút ấn tượng.

Kiếp trước Triệu Tiểu Đoạt chết, nghe nói là vạn tiễn xuyên tim, chết trong viện của Dương Hạ.

Hiện giờ lại sống tốt.

Chỉ là một tiểu thái giám nhưng như là được cải mệnh một lần. Những gương mặt quen thuộc của quá khứ tựa hồ đều sống lại. Hàn Chương vốn nên chịu phân thây cũng đã thành Thị lang của Hình bộ, mà ngay cả Thẩm Bằng Lam và Hà Tiễu từ quan, thoái ẩn cũng đứng sừng sững giữa đám quan lại, ý chí bừng bừng, ưỡn ngực thẳng lưng.

Nam Yên không còn là nấm mồ u ám mà y căm hận.

Mọi thứ đã đổi thay.

Quý Nghiêu nhìn nhìn, cảm thấy phiền chán. Đầu y bắt đầu thấy đau đớn mơ hồ, trong lòng chợt sinh ra dục vọng muốn hủy diệt mãnh liệt, không kiềm chế được, ác độc mà kêu gào, từng bước hủy diệt tất thảy đi, nhưng rồi lại xuất hiện suy nghĩ trái ngược. Hai cái đấu đá, như muốn xé toạc nhau ra.

Quý Nghiêu nhịn xuống, cười hỏi Triệu Tiểu Đoạt: “Tiểu Đoạt này, Trẫm với cha nuôi quen nhau thế nào vậy?”

Triệu Tiểu Đoạt cũng có vẻ hoang mang, Bệ hạ mấy hôm nay hơi kỳ lạ.

Quý Nghiêu nói rằng mấy hôm trước y đột nhiên không nhớ được chuyện cũ, ngay cả chuyện liên quan đến Dương Hạ cũng không nhớ rõ.

Cậu nói: “Bệ hạ đã quen biết với cha nuôi từ khi còn ở lãnh cung, từ nhiều năm trước rồi.”

Quý Nghiêu ngồi ở thềm son, khoanh cặp chân dài lại, tỏ vẻ rất hứng thú, gật gật đầu hỏi: “Rồi sao nữa?”

Triệu Tiểu Đoạt kể chuyện hai người từ thuở xưa cho tới khi đăng cơ, cả những chuyện nhỏ nhặt cũng thành thật kể lại cho Quý Nghiêu. Quý Nghiêu càng nghe càng cười tươi.

Triệu Tiểu Đoạt nói: ” Bệ hạ, người đừng quên cha nuôi.”

Quý Nghiêu vỗ vai cậu, mỉm cười đáp: “Trẫm thích đốc công như vậy làm sao quên hắn được?”

Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt nhìn Quý Nghiêu, nói: “Bệ hạ, không phải trước kia người chỉ gọi cha nuôi là công công sao?”

(9)

Hôm ấy là một ngày mưa mùa hạ, bên ngoài hiên nhà mưa rơi rả rích.

Sau khi Quý Nghiêu biến mất, đã mấy ngày Dương Hạ không thể chợp mắt. Hắn trằn trọc trở mình, thường tỉnh lại giữa cơn ác mộng.

Bên trong phòng đốt hương an thần, Dương Hạ hốt hoảng suy nghĩ, ba ngày, đã ba ngày hắn không thấy bóng dáng Quý Nghiêu rồi. Theo góc nhìn của hắn, tên Quý Nghiêu kia căn bản không phải Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu sẽ đi đâu?

Hắn không thể làm được những chuyện ma quỷ này, mà chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng việc hắn gần như giam lỏng Quý Nghiêu lại dẫn đến bè phái trong triều bất ổn.

Nếu không có uy thế của Quý Nghiêu vẫn còn, nếu không phải bình thường y coi trọng Dương Hạ, chưa chắc hắn đã khống chế được thế cục trong triều.

Quý Nghiêu.

Dương Hạ nhắm mắt lại, mệt mỏi và lo lắng làm ý thức hắn dần trở nên mơ hồ.

Quý Nghiêu sẽ đi đâu? Nếu như Quý Nghiêu kiếp trước xuất hiện ở đây có phải là y cũng đã về kiếp trước hay không?

Kiếp trước hắn đã chết.

Quý Nghiêu lại vô cùng dính hắn, nếu y thật sự đến thế giới kia sẽ ra sao đây. Trong lòng Dương Hạ có vài phần thỏa mãn, vênh váo nhưng lại có một chút lo lắng không yên mơ hồ.

Quý Nghiêu mà không thể rời xa hắn, Quý Nghiêu mà xa rời hắn nhất định sẽ phát điên.

Đã không còn nữa rồi.

Lòng Dương Hạ trống rỗng, nếu người ngồi ở vị trí Hoàng đế không phải là Quý Nghiêu, Dương Hạ nên chuẩn bị đường lui, giữ một hoàng đế bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn không phải chuyện tốt gì.

Nhưng Dương Hạ hoàn toàn không có suy nghĩ khác, hắn nghe nói trong triều có mấy vị đại thần mời hoà thượng chùa trấn quốc về nhà trừ tà, nhất thời hắn nghĩ, hay để hắn và hoàng thượng tới đó thử xem.

Nhưng trong nháy mắt, ý nghĩ đó vừa nảy ra đã bị bóp chết, điều này quá vô lý

Dương Hạ lại nghĩ đến Quý Nghiêu, tiếng mưa rơi bên tai nhỏ hơn. Dường như hắn nhìn thấy Quý Nghiêu, y đưa tay chạm vào gò má hắn, cười nhẹ nói: “Công công, có nhớ ta không?”

Dương Hạ nhìn chằm chằm Quý Nghiêu, không nói lời nào, Quý Nghiêu lại cười mà như thở dài nói: “Thật sự là ta mà. Công công có phải vẫn còn sợ nên không nhận ra ta không?”

Dương Hạ nghĩ, y có gì đáng sợ đâu, cùng lắm bỏ.

Hắn còn chưa lên tiếng, Quý Nghiêu đã biến mất không thấy tăm hơi. Hai mắt hắn mở to, đột ngột bừng tỉnh. Ngoài cửa có tiếng đi lại vội vàng xen lẫn trong tiếng mưa rơi. Không biết từ lúc nào bắt đầu đã có sấm sét ầm ầm.

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, người đi thẳng vào phía sau bình phong, nhìn chằm chằm hắn trên người còn có ẩm nước, dáng vẻ vội vã, nhếch nhác.

Trong một thoáng, Dương Hạ cũng không thể phân biết đây là mơ hay thực.

Quý Nghiêu thở dài, như vừa phải trải qua kiếp nạn nào đó. Y nhìn Dương Hạ nhẹ giọng gọi: “Dương Hạ”

Mắt Dương Hạ mở to. Hắn ngơ ngác, lời trách mắng đã lên đến tận miệng lại chẳng thể thốt ra. 

Quý Nghiêu cười nhẹ, bước đến gần hơn. Y nhìn áo lót mặc trên người Dương Hạ, đưa tay vuốt ve gò má hắn, đầu ngón tay y lạnh như da rắn, nhỏ giọng hỏi: “Công công, có nhớ ta không?”

(10)

Tay Quý Nghiêu lạnh ngắt, áo quần dính nước nhưng ánh mắt nhìn hắn thì cháy bỏng. Dương Hạ nghiêng đầu tránh đi, vẻ lạnh lùng.

Quý Nghiêu nắm lấy tay hắn, cụt hứng lẩm bẩm: “Trốn cái gì?”

Y cười, dán sát lại, hỏi Dương Hạ: “Bị dọa thật hả?”

Trên người Dương Hạ vấn vương mùi hương an thần, tóc xõa tung, gương mặt dưới ánh đèn trông có vẻ yếu ớt. Cổ gầy, dấu vết trên xương quai xanh đã nhạt bớt, trở lại màu trắng ngần, như hai thẻ ngọc khiến người ta muốn ngấu nghiến, khiến người ta muốn bẻ gãy.

Quý Nghiêu trong mơ cũng hỏi hắn: “Công công, có phải công công sợ không?”

Dương Hạ cụp mắt, nhìn y chơi đùa ngón tay mình rồi dời mắt tới gương mặt kia.

Quý Nghiêu nhìn thẳng Dương Hạ, không tránh né. Một lúc lâu sau Dương Hạ mới hỏi: “Quý Nghiêu à?”

Quý Nghiêu cười, ngồi xuống bên giường đầy vẻ thân mật.

Ánh mắt Dương Hạ vẫn ngập tràn sự đề phòng cẩn thận.

Quý Nghiêu véo nhẹ ngón tay hắn, nói: “Ta đã về rồi đây. Công công không vui sao?”

Quý Nghiêu nói: “Hình như ta đã mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, ta xuất hiện ở thế giới kia.” Y nhìn thẳng vào Dương Hạ, nói: “Trong mơ không có công công.”

Vẻ mặt Dương Hạ hơi thay đổi, hỏi: “Rồi sao?”

Quý Nghiêu nhìn xuống, nắm chặt tay Dương Hạ, thấp giọng nói: “Ta tìm công công khắp nơi không thấy.”

Rồi y oán hận kiểu trẻ con: “Ta sợ chết đi được.”

Dương Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quý Nghiêu. Vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt đuôi mày mãi về sau mới tan chảy đi một chút, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Tên đó thì sao?”

Quý Nghiêu thuận miệng trả lời: “Chắc về rồi.”

Dương Hạ không đáp.

Quý Nghiêu bóp cằm Dương Hạ, hỏi: “Làm sao, công công không nỡ à?”

Câu ghen tức này nghe hết sức quen thuộc nhưng Dương Hạ vẫn đẩy y ra, nói: “Đừng ghen lung tung.”

Quý Nghiêu hừ khẽ, buông tay ra. Đầu ngón tay dường như còn lưu lại nhiệt độ trên má hắn. Y nhận ra ngữ điệu quen thuộc kia của Dương Hạ, mỉm cười: “Công công nhớ thương người khác làm sao mà ta có thể không ghen.”

Dương Hạ liếc y một cái, trong lòng vẫn còn cảm giác kỳ lạ. Một lát sau, hắn khẽ gọi: “Điện hạ.”

Giọng thật nhẹ, thật khẽ, như hơi thở.

Quý Nghiêu ngẩn ra nhìn Dương Hạ, đáp lời.

Dương Hạ mở mắt, nghiêm mặt rồi đột nhiên cười với Quý Nghiêu, ngữ điệu lạnh lùng, tàn khốc, hời hợt mà rằng: “Thật đáng thương. Ngươi phải ghen tị, đố kỵ đến nhường nào mới muốn trở thành Quý Nghiêu.”

Mặt Quý Nghiêu đột nhiên biến sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi