CHẲNG MÀNG

Dương Hạ và Quý Nghiêu ở bên nhau mười mấy năm. Khi Quý Nghiêu vừa đăng cơ, quần thần và đảng hoạn quan đấu tranh gay gắt.

Nói là đấu đá chứ trong mắt Quý Nghiêu chẳng khác gì tán tỉnh.

Mùa đông năm ấy dường như dài hơn, mùa xuân chậm chạp chẳng tới. Xung quanh tuyết trắng tứ bề, cỏ dại lan tràn, ngay cả Yên đô cũng trắng trời là tuyết.

Băng tai nghiêm trọng, Quý Nghiêu cũng chẳng có lòng dạ nào kéo Dương Hạ đi thưởng tuyết, suốt ngày ở Ngự thư phòng, giúp chư châu sắp xếp việc thiên tai đâu vào đấy mới thở phào.

Băng tuyết thiên tai không phải chuyện nhỏ, thậm chí, nặng còn có thể lung lay cả một quốc gia.

Quý Nghiêu ấn ấn đường, ngón tay có vẻ hơi khô nứt. Khi còn bé ở lãnh cung, mỗi khi đông về đều nứt da, nghiêm trọng đến nứt toác ra cũng đã từng bị.

Mãi đến khi gặp Dương Hạ, năm nào cũng cẩn thận chăm sóc nên đã lâu rồi chưa bị lại. Đến năm nay lạnh quá, tật cũ lại rục rịch dấu hiệu tái phát.

Quý Nghiêu xoa xoa ngón tay mình, không ngồi lâu ở Ngự thư phòng nữa mà đi thẳng về tẩm điện.

Mấy năm nay Dương Hạ càng tin tưởng y.

Dương Hạ buông lỏng quyền thế, chuyện này không chỉ Quý Nghiêu phát hiện mà triều thần mà tinh tường đều phát hiện. Có một Lại bộ Thị lang trẻ tuổi mới nhậm chức, có dã tâm, dâng tấu chương cho Quý Nghiêu, uyển chuyển mà đề xuất rằng đảng thái giám dù sao cũng là mối họa, không nên giữ lại.

Quý Nghiêu tìm cớ biếm kẻ đó đi một châu huyện xa xôi.

Mấy năm nay tính tình của y cũng tốt hơn rồi, sát tâm cũng không còn nhiều.

Khi đi về cung, Quý Nghiêu lại nhớ đến Dương Hạ. Thiên tai nghiêm trọng, mấy ngày trước Dương Hạ còn nghị sự ở Ngự thư phòng với y, quyết định mọi chuyện, hôm sau trời rét lại không đến nữa.

Chậc, cũng không tốt. Nếu là Dương Hạ trước kia thì chỉ sợ các đại thần tính kế, đi bước nào cũng phải toan tính thật kỹ, nhất là mấy năm Quý Nghiêu mới đăng cơ.

Nhưng Quý Nghiêu rất thích trêu chọc Dương Hạ. Khi ấy đốc công của y giống chú mèo hoang vừa mới được nhặt về. Cứ đến mùa gió tuyết là hắn sẽ đi thật chậm, thẳng lưng, thận trọng, dè dặt, đầy tự tôn, kiêu ngạo.

Quý Nghiêu thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn một chút, lại bị cắn đầu ngón tay, bị cào.

Quý Nghiêu thích việc này lắm. Một lần y làm cho Dương Hạ tưởng mình bị bệnh gì nặng, kể cả thái y cũng không biết là bệnh gì.

Hiện giờ mèo hoang bị chiều đến mức vuốt mềm cả ra, Quý Nghiêu hơi tự đắc, lại hơi buồn bã, tiếc nuối.

Dương Hạ không tranh với y nữa.

Quý Nghiêu vừa bước vào tẩm điện đã ngửi thấy mùi rượu.

Dương Hạ đang hâm nóng rượu.

Triệu Tiểu Đoạt quỳ ỏ bên cạnh, nói gì đó. Dương Hạ lười biếng cười cười, lại nhấp một ngụm rượu.

Triệu Tiểu Đoạt thấy Quý Nghiêu thì hành lễ rồi lui xuống.

Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ chìm trong áo choàng. Hắn sợ lạnh, đến ngày trời lạnh, thắt lưng phải dày hơn hẳn.

Quý Nghiêu giận dữ nói: “Ta đáng thương biết bao phải ở Ngự thư phòng lao động, phải chịu lạnh còn công công ở đây uống rượu với người khác.” Dứt lời, y dựa lại người Dương Hạ. Dương Hạ ngại y dính hơi lạnh, tránh sang một bên. Quý Nghiêu không chịu, hai người đè nhau trên giường nhỏ. Cuối cùng, Quý Nghiêu ôm Dương Hạ vào lòng như lò sưởi, tay sờ bụng mềm của hắn.

Dương Hạ không nói gì, chỉ cầm chén rượu bị đổ lên, nói: “Nếm thử đi, vừa hâm lại.”

Quý Nghiêu nghe được hai chữ “mới hâm”, cười khúc khích mà cầm lấy tay hắn mà uống. Rượu ấm hâm nóng cả phế phủ khiến toàn thân nóng lên.

Đúng là rượu mới hâm lại. Quý Nghiêu vừa nghị sự xong, thái giám bên cạnh y đã báo cho Dương Hạ, hắn mới sai Triệu Tiểu Đoạt đi lấy rượu.

Hai người dựa vào cửa sổ, nói chuyện câu được câu mất mà uống rượu. Sự buồn bã của Quý Nghiêu biến mất tăm, trong lòng y kiên định. Thoáng chốc, y nhận ra Dương Hạ không tranh với y nữa thật ra khiến y hơi sợ hãi.

Không phải sợ Dương Hạ toan tính, tranh quyền đoạt lợi với y. Quý Nghiêu chưa hề sợ Dương Hạ tranh đoạt gì cả.

Quý Nghiêu chỉ sợ Dương Hạ không tranh đoạt gì.

Hắn mà không tranh, Quý Nghiêu nghĩ, thứ y có thể cho hắn càng ít.

***

Cuối cùng cũng hết rồi ạ, tạm biệt Dương Hạ và Quý Nghiêu ạ <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi