CHẲNG MÀNG

CP phụ là ma ốm x Cẩm y vệ.

(1)

Tiêu Bách Niên là thụ. Công rất đẹp.

Ma ốm là đại thiếu gia, con trai của vợ cả Thích gia, thân phận tôn quý nhưng vì cơ thể không khỏe nên luôn ở trong nhà, không hề nổi danh.

Hai người là người quen cũ, Tiêu Bách Niên vào được Cẩm y vệ cũng có phần do ma ốm giúp đỡ.

Hắn là ánh trăng mà Tiêu Bách Niên không thể khinh nhờn, là giấc mộng thời niên thiếu của cậu.

Sau khi Thích gia sụp đổ, hắn bị Quý Nghiêu “tặng” cho Tiêu Bách Niên, trở thành người duy nhất còn sống.

Tiêu Bách Niên sợ hắn sinh sự khiến Quý Nghiêu khó chịu đành nhốt trong nhà mình, trông coi cẩn thận. Ma ốm vốn có xuất thân cao quý, lại luôn ốm yếu nên tốn rất nhiều tiền. Vì để tích cóp tiền điều dưỡng cơ thể cho hắn mà Tiêu Bách Niên phải làm một số chuyện mờ ám.

Nhưng hắn hiếm khi hòa nhã với Tiêu Bách Niên.

Tiêu Bách Niên rất thích hắn, người mà mình lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm hiện giờ ở bên cạnh mình, khiến tâm tư người ta xao xuyến biết bao.

Muốn mà không được, bị dồn ép đến mức phát cáu, cuối cùng đâm lao đành phải theo lao.

Về sau, chính Tiêu Bách Niên chủ động liếm cho đối phương.

Sau khi mở rộng đủ, cũng chính cậu quỳ trên người hắn chuyển động.

Dù sao sự cũng đã rồi, hắn cũng không quan tâm cậu yêu thương hắn vậy cứ tiếp tục dây dưa thôi, ai cũng đừng hòng gạt bỏ ai.

(2)

Tiêu Bách Niên thú dzị quá cả nhà ơi.

Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, võ công cao cường, anh khí vô cùng. Hai má cậu năm ấy bị thương để lại sẹo, làm tay sai cho người ta lâu, lúc không cười trông có vẻ lạnh lùng.

Cười lên khác hẳn.

Còn có một cái má lúm nhỏ.

Khi làm nhiệm vụ về sẽ tắm rửa, sợ mùi máu ảnh hưởng đến công.

Ngoại hình của công đẹp, cao quý, lạnh lùng, sắc mặt trắng bệch vì bệnh, ánh mắt cũng rất đẹp, không phải vẻ đẹp kiểu nữ giới.

Những ngày trời lạnh, công đổ bệnh, một tiếng ho cũng có thể khiến Tiêu Bách Niên đau lòng không thôi.

Thật ra, khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa họ không tệ tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Khi ấy, chị của Tiêu Bách Niên làm thiếp cho một thiếu gia Thích gia, lúc đi gặp chị, thỉnh thoảng Tiêu Bách Niên còn có thể nhìn trộm công.

Công nuôi một còn mèo đen tuyền, hay nằm ườn trên đùi hắn. Công thường cúi đầu vuốt lông mèo.

Tiêu Bách Niên ghé vào trên tường ngắm hắn vuốt mèo cả ngày cũng được.

Khi ấy Tiêu gia đã xuống dốc, trong buổi tụ hội các thế gia công còn giúp cậu một lần.

Về sau, cậu cứu công khỏi chiếu ngục.

Tiêu Bách Niên bỏ rất nhiều công sức dưỡng thương cho hắn nhưng công vẫn muốn bỏ đi, không muốn ở trong phủ cậu. Làm sao Tiêu Bách Niên có thể cho hắn đi, công vừa đi, chưa ra khỏi Yên đô đã phơi thây tại chỗ.

Cậu tìm mấy người trông công, còn ép họ không được ra tay với công, đừng làm công bị thương, cuối cùng mấy người bị bó tay bó chân, suýt chút nữa bị công đánh.

Tiêu Bách Niên hiểu rõ nỗi khổ khi muốn mà không được.

Về sau, cậu ác lên, nhốt công lại, xích tay xích chân, nhốt một thời gian.

***

Hỏi: Yêu đơn phương ạ?

Đáp: Về sau có thích lại.

Hỏi: Công ốm íu dz sao ** Tiêu Bách Niên ná thở ạ?

Đáp: Hàng đêm sênh ca khum được nhưng thỉnh thoảng vẫn ok, lại còn biết chơi nữa.

Hỏi: BE khum ạ?

Em cũng muốn hỏi mà tác giả khum rep ? hic hạp gu em quá chừng mà mẻ không nỡ viết cho người ta mấy cái ngoại truyện cho tử tế ? lúc dịch xong em khóc chết lên chết xuống, không phải vì thương nhân vật mà thương cái phận em chỉ được ngồi gặm thiết lập nhân vật ở 2 cái post weibo dịch trên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi