CHÀNG MÙ HÓA RA EM THẬT YÊU ANH

Chiều hè, mặt trời vẫn chưa xuống núi, hai người ăn xong cơm chiều, Tang Vô Yên la hét đòi ra ngoài tản bộ.

Vì thế Tô Niệm Khâm đành phải cùng cô xem phim.

Không phải phim tình yêu lãng mạn, Tang Vô Yên cũng đi xem, Tô Niệm Khâm cảm thấy kỳ quái. Cô dựa đầu vào cổ anh, lười nhác vừa uống nước trái cây vừa miêu tả tình tiết phim cho anh.

“Nash một mình đi tới Princeton.”

“Trời! cháu gái của bạn cùng phòng tên William thật đáng yêu.”

“Anh ta và bạn học ở quán bar uống rượu thấy được một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Trong khi người khác nóng lòng muốn thử xem sao, Nash ngay lập tức thiết kế ra một kế hoạch bảo đảm thành công hẹn được mỹ nữ…… ah anh ta không phải đi thực hiện nó, mà chạy vội về phòng ngủ, viết chữ lên cửa sổ thủy tinh.”

Tang Vô Yên mỗi khi nhìn thấy cảnh thú vị còn cười khanh khách, sau đó giọng thuật lại phim càng ngày càng nhỏ, làm cho Tô Niệm Khâm càng ngày càng khẩn trương.

“Anh đi xung quanh tìm William, nhưng không ai biết anh ta, danh sách học sinh cũng không có tên anh ta.”

“Bác sĩ nói, William và tất cả nhũng thứ kia bất quá là…… Bất quá là……”

Tang Vô Yên lặp lại lặp lại câu nói kia, rốt cuộc không nói tiếp, chui vào trong lòng Tô Niệm Khâm.

Tô Niệm Khâm hôn trán cô nói: “Sao vậy?”

Tang Vô Yên vẫn không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình, thần kinh cả người đều căng thẳng, tay nắm chặt Tô Niệm Khâm đã sớm chảy ra mồ hôi lạnh.

Tô Niệm Khâm không dám hoạt động, đại khái đoán được tình tiết trong phim, cứ im lặng như vậy cùng cô. Xem phim xong, anh phát hiện cô đang yên lặng khóc, khuôn mặt dán trước ngực anh, làm ướt một mảnh lớn.

Anh liền lấy tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô, một chút một chút, giống như dỗ một đứa trẻ vậy.

Hôm sau, Tô Niệm Khâm ở công ty gọi Tiểu Tần tìm tư liệu về bộ phim kia. Khi Tiểu Tần đưa tài liệu qua, nhìn thấy câu giới thiệu như thế này: “He saw the world in a way no one could have imagined”, một câu nói rất đặc biệt.

Anh dùng một loại ánh mắt quan sát thế giới mà những người khác không thể lý giải.

Chuyện kể là dự trên một nhân vật có thật, nhà toán học Jr.John Forbes Nash năm 1994 nhận được giải No­bel về kinh tế học, nhưng Nash và vợ đều có chứng vọng tưởng đối kháng.

Tô Niệm Khâm đọc lại tư liệu, mở cửa sổ. Anh lần đầu tiên cảm giác được cô ấy yêu anh rất kiên cường. Anh đột nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến cô sẽ vì việc này mà giương nanh múa vuốt liền nhịn xuống.

Gió từ cửa sổ thổi vào, làm cho những tờ giấy trên bàn rơi xuống hết.

Trên giấy có một hàng chữ tiếng Anh: a beautiful mind.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi