CHẲNG NGỪNG


Edit: Hồng Vy

Chín giờ sáng, khu thương mại phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố chật ních xe cộ, người đi bộ bước vội vàng trên lề đường.

Những cửa hàng đắt đỏ ở đường đối diện đã mở cửa đón khách, tiệm lẩu Lão Đế Đô và quán tôm hùm Vũ Hòa Hữu ở đường bên này vẫn đóng chặt cửa.
Sau khi Túc Tức vòng ra phía sau dùng thẻ mở cửa, vừa bước vào đã bị Trần Tủng ngồi hút thuốc cản lại, "Túc Tức, hôm nay đến lượt mày dọn dẹp chỗ ngồi đúng chứ?"
Túc Tức ngẩng đầu liếc gã một cái, "Ngày hôm qua tôi có nhìn qua, lịch phân công việc hôm nay đến lượt tôi xếp bàn."
"Phải vậy không?" Trần Tủng không cho là đúng mà nở nụ cười, "Vậy mày giúp tao quét dọn trước, tao hút xong điếu thuốc rồi qua."
Túc Tức không nói gì, lập tức vòng qua gã rồi đi vào.

Sau khi thay đồng phục làm việc xong thì bỏ vào ba lô rồi khóa tủ, cậu ra khỏi phòng dành cho nhân viên, xoay người muốn ra sau bếp.

Trần Tủng cắn đầu lọc thuốc, nghiêng người dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực nhìn cậu chằm chằm, khi thấy cậu đi đến, gã bất ngờ giơ một chân lên đạp vào bức tường trắng đối diện, chặn cậu ngay lối đi nhỏ, một bên khóe mắt giương lên mở miệng: "Mày chạy hướng nào? Phòng dụng cụ ở phía sau mày kìa."
Túc Tức ngẩng mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn gã.
Vẻ mặt Trần Tủng hiện rõ sự châm chọc, "Sao nào? Nghe không hiểu tiếng Trung à? Có cần tao phiên dịch lại cho mày bằng tiếng Anh không?" Sinh viên đại học trẻ đang theo học tại một trường đại học trọng điểm ở Đế Đô nói một câu tiếng Anh với tốc độ trôi chảy, cuối cùng nở nụ cười đầy xấu xa, "Sao tao lại quên mất, một người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông có thể hiểu được tiếng Anh chứ?"
Gã nhấc tay kéo lấy cổ áo sơ mi của Túc Tức, kéo người đến trước mặt mình, phả khói thuốc vào gương mặt xinh đẹp của cậu.
Túc Tức cau mày nghiêng mặt, giơ tay bẻ ngón tay của đối phương, rũ mắt vuốt phẳng cổ áo sơ mi, im lặng xoay người sang chỗ khác, đi đến phòng để dụng cụ, bỏ ngoài tai giọng nói giễu cợt của Trần Tủng ra sau.
Cậu xách theo thùng lau lên chỗ ngồi tầng hai, người nhân viên cũ phụ trách lau dọn chỗ ngồi với Trần Tủng cũng đang ở trong.

Người kia nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Túc Tức lập tức hiểu rỗ, do dự một hồi cũng không nhịn được, mở miệng nói: "Cậu lại đụng phải Trần Tủng à?"
Túc Tức thả thùng lau xuống, khom lưng lấy khăn lông từ trong thùng ra, "Ừ."
Anh ta nhẹ nhàng thở dài một cái, "Cậu vẫn nên tìm thời gian nói chuyện với quản lý trực ban một chút đi, Trần Tủng luôn bắt cậu làm việc giúp gã, đến khi quản lý kiểm tra, khu vực mà cậu phụ trách làm chưa xong, sẽ mắng cậu."
Túc Tức ngồi dậy, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, "Không sao."

Người nhân viên cũ nghe vậy, thầm thở dài một tiếng, ánh mắt lại kiềm chế được nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xa cách thản nhiên.
Ai cũng nói rằng tâm sinh tướng.

Không biết vì sao, cảm thấy dáng vể của Túc Tức luôn khiến người khác chú ý, tính cách không nên nói là yếu đuối, bình thường thì đúng hơn.

Anh nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng không nghĩ nữa, nghiêm túc làm việc của mình.
Động tác của Túc Tức rất gọn gàng và nhanh chóng, cậu không than phiền mà dọn dẹp xong phần của Trần Tủng, đặt thùng lau trở lại phòng dụng cụ, sau đó vào nhà bếp làm phần của mình.

Nhưng vừa đến trước cửa thì thấy người phục vụ được phân chung nhóm với cậu cười toe toét, "Không cần đến nữa, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây, Trần Tủng vậy mà giúp cậu làm việc."
Túc Tức gật đầu, nhìn quanh sau bếp một lượt, cuối cùng cầm túi rác sắp đầy đi về phía cửa sau.
Sau khi cậu đổ rác ở ngõ nhỏ trở về, đi ngang qua quán tôm hùm bên cạnh, anh đầu bếp đang ngồi xổm chơi điện thoại ở cửa sau gọi lại tán gẫu: "Tiểu Túc à, hôm qua anh nghe nói những người trẻ tuổi kiêm nhân viên trong tiệm của em đều là những sinh viên giỏi trong trường đại học trọng điểm."
Túc Tức ừ một tiếng.
"Ngay cả cái cậu trong tiệm tụi em, cái người mắt đặt trên đỉnh đầu, nói chuyện thô lỗ còn lười biếng ấy," Anh đầu bếp nói với ánh mắt không thể ngờ, "Hình như là học sinh đứng đầu trường nhận được học bổng hằng năm."
Túc Tức lại ừ một tiếng.
Anh đầu bếp cầm điện thoại nhìn cậu, "Tiểu Túc à, anh thấy điều kiện của em, không đi học ở mà làm nhân viên phục vụ ở đây thì thật uổng phí.

Những người trẻ tuổi mới ra trường, cũng xấp xỉ tuổi em, mỗi người đều ngồi trong văn phòng có điều hòa, có công việc ổn định.

Nếu như lúc rảnh em hãy suy nghĩ, vẫn nên tích góp tiền đi học đại học đi."
Túc Tức đứng im không nói gì.

Thật lâu sau, vừa lúc anh đầu bếp nghĩ rằng lòng cậu đã rung động, người trước mặt mới ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, "Em từng học đại học.

Chỉ là thành tích quá kém, chưa có được bằng tốt nghiệp đã thôi học."

Anh đầu bếp nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, không nói chuyện nữa.
Khóe mội Túc Tức giật giật, giống như cười, lại như không cười, rủ mắt xuống đi về phía sau tiệm lẩu.

Phòng nghỉ không một bóng người, cậu rửa tay xong thì ngồi xuống ghế, điện thoại bên người vang lên tiếng chuông nhỏ.

Cậu lấy điện thoại ra đọc tin nhắn Wechat, Chung Tình tìm cậu.
"Tức Tức, cậu ở đâu, hôm nay không phải ngày nghỉ sao?"
Túc Tức liếc thời gian trên điện thoại, đầu ngón tay người ở khung trả lời.
"Hôm nay cậu thức dậy sớm à, tôi giúp người khác lên lớp."
"Dậy sớm một chút tắm rửa gội đầu, hôm nay là ngày quan trọng.

Có phải thằng khốn Trần Tủng kia bắt nạt cậu hay không?!"
"Không phải gã ta.

Ngày quan trọng gì?"
"Đêm nay liên hoan có anh lớn bao hết, quản đốc bảo bọn tôi dọn dẹp một chút.

Cậu cũng biết quản đốc của bọn tôi, ông ta chỉ chọn quần áo cho mấy cậu ấm đứng đầu kia, quần áo của tôi toàn là đồ vỉa hè...!Tôi thấy cậu treo một chiếc áo sơ mi cũ trong tủ quần áo, chất liệu sờ lên khá tốt, vừa hay chiều cao của chúng ta không cách nhau mấy, cậu có thể cho tôi mượn mặc được không?!"
Túc Tức hơi giật mình, hình như nhớ tới gì đó, ký ức trong đầu quay cuồng.

Đầu ngón tay vô ý thức gõ ba chữ "cậu mặc đi" trên điện thoại, nhưng thật lậu vẫn chưa gửi đi.
Giao diện trò chuyện luôn hiển thị "đối phương đang trả lời", Chung Tình vò đầu bứt tai, gõ chữ thật nhanh.

"Không được cũng không sao, tôi mặc quần áo của mình vậy.

Dù sao buổi tối ánh sáng không tốt, mấy anh lớn cũng vội vàng cầm đầu đánh bài, không ai nhìn đến tôi."
Túc Tức phục hồi tinh thần, tự giễu cười, đè nén ký ức đang trào dâng trong đầu, nhắm mắt nhấn nút gửi.
"Cậu mặc đi, không có gì không thể mặc cả.

Mặc xong cũng không cần trả lại cho tôi, lẽ ra phải sớm vứt đi từ lâu rồi."
Tới giờ quản lý đến kiểm tra định kỳ, Túc Tức cất điện thoại, đẩy cửa ra ngoài.

Chỗ ngồi lầu hai được thông qua, kiểm tra đến khu vực Túc Tức phụ trách, quản lý đen mặt lại, quay đầu chửi ầm lên với cậu: "Túc Tức, thái độ làm việc của cậu như vậy là sao?! Làm lại lần nữa! Nếu vẫn như vậy, ngày mai cậu không cần tới đâu!"
Túc Tức nghe một cách bình tĩnh, ngước mắt nhìn Trần Tủng đang ở phía sau quản lý.

Trần Tủng lặng lẽ mà nở nụ cười với cậu, nụ cười mang theo vẻ khinh thường và chế giễu.
Túc Tức làm ngơ, lẳng lặng thu hồi tầm mắt.
Nụ cười Trần Tủng cứng lại, vẻ mặt u ám nghiến răng.
Chạng vạng, mặt trời dần dần lặn về Tây, nơi vung tiền trong trung tâm thành phố, tràn ngập ánh đèn rực rỡ giống như sóng biển, thắp sáng bầu trời đêm.

Tửu trì Nhục lâm* sớm đã chuẩn bị xong, quản đốc dắt theo nhân viên phục vụ đã chải chuốt kỹ càng đứng ở cửa xếp thành chữ "Mở".

Nửa giờ sau, siêu xe nối gót tới, mấy người thừa kế có địa vị quyền thế trong Đế Đô ôm lấy những chàng trai trẻ đẹp nhưng xa lạ bước xuống.
(*)Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Đế Tân rất thích là Tửu trì Nhục lâm (酒池肉林).

Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển.

Ý chỉ rượu thịt rất nhiều, hình dung phương thích sinh hoạt xa hoa.
Cậu ấm Thẩm Tùy bảo tài xế nhà họ Thẩm ném chìa khóa xe cho quản đốc cất giữ, tiến lên phía trước khoác lấy bả vai của Nhiếp Tĩnh Trạch, "Mấy anh em vì cậu mà đặc biệt sắp xếp Tửu trì Nhục lâm tiếp đãi, đủ thành ý chưa?"
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn quản đốc đang cúi người nhận chìa khóa, không nể tình mà vạch trần đối phương: "Tôi thấy tôi không ở trong nước vài năm, cậu đã là khách quen ở nơi này."

Vẻ mặt Thẩm Tùy nghẹn lại, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Vào trước đã.

Vào rồi còn có tin tốt muốn nói cho cậu nghe."
Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo hắn ta đi đến cửa, ánh mắt nhanh nhẹn liếc qua những người phục vụ đang đứng nghiêm túc bên cạnh cửa, bỗng dưng dừng ở người đứng cuối trong hàng.

Người nọ đứng thẳng sát tường, cả khuôn mặt đều che kín như bóng râm bị ánh sáng chiếu vào hiện lên tường, áo sơmi được nhét gọn gàng vào trong cạp quần, lộ ra vòng eo mềm mại.
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn vào áo sơmi của người nọ, không kiềm chế được quét nhìn toàn bộ cổ tay áo của đối phương, cuối cùng trên đỉnh đầu người nọ...!Hắn không để ý đến giọng nói của Thẩm Tùy ở bên cạnh mình, vẻ mặt không chút biểu cảm bước từng bước đến trước người kia.
Cái bóng dưới ánh đèn lặng yên nhòe đi, nhân viên phục vụ mở to hai mắt, dáng vẻ căng thẳng hiện rõ.
Một gương mặt trẻ trung nhưng xa lạ.
Vẻ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch đơ ra, ánh mắt nhìn người phục vụ dần trở nên lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy hắn khác thường, Thẩm Tùy không nói chuyện nữa, đứng ở phía sau đối phương, nương theo ánh đèn liếc người nhân viên phục vụ một cái, sau đó như nhớ lại chuyện cũ năm xưa, ánh mắt khẽ nheo lại, cười nhẹ bước đến bên cạnh hắn, trong ánh mắt không hề mang theo ý cười, "Cậu nghĩ gì thế? Làm sao tôi có thể để cậu ấy xuất hiện ở chỗ này, không phải đã đồng ý với cậu rồi sao."
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, nhưng rất nhanh thả lỏng mà không có dấu vết, giọng điệu lạnh lùng nói: "Có lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, chuyện mất mặt như vậy, cũng không phải cậu ta chưa từng làm."
Ánh mặt Thẩm Tùy liếc nhìn vẻ mặt phức tạp kia, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn nén lại câu "Bây giờ và bốn năm trước không giống nhau".
Nhiếp Tĩnh Trạch không quay đầu, tầm mắt liếc nhìn người phục vụ có hơi khó xử dưới cái nhìn của mọi người, "Rames không phải đã phá sản sao? Bây giờ còn có người mặc nhãn hiệu quần áo này à?"
Chung Tình căng da đầu trả lời: "Quần áo là...!Mua từ mấy năm trước."
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn cổ áo hơi ngả vàng của y, không có ý kiến.
Chung Tình nhìn theo ánh mắt của hắn, lo lắng cúi đầu, lại phát hiện cổ áo sơ mi của mình không gập đúng cách.

Y đối diện với ánh mắt chân thật của người kia, cẩn thận duỗi tay chỉnh lại cổ áo, một hình màu xanh lam lướt qua nhanh.
Không khí đang chuyển động đột nhiên ngừng lại, sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch có thể thấy bằng mắt thường càng thêm khó coi, động tác rất thô bạo nắm lấy cổ tay của Chung Tình, giở cổ tay áo của y lên.

Cánh tay trắng nõn của cậu nhân viên phục vụ hiện lên vết hằn đỏ.

Nhiếp Tĩnh Trạch lại làm như không thấy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hình thêu nhỏ màu xanh ở sau cổ áo.
Nơi đó có một chữ "Nhiếp" được thêu xiêu xiêu vẹo vẹo.
– Hết chương 1 –.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi