CHẲNG NGỪNG


Bởi vì mông đau, Túc Tức nằm trong kí túc xá suốt hai ngày.

Ngày thứ ba sau khi xuống giường, cậu đến kí túc xá của Nhiếp Tĩnh Trạch tìm người nhưng không thấy đối phương.

Túc Tức không cho rằng anh dám ngủ với mình xong xoay người lại làm chuyện vô ích như vậy để tránh mặt mình.
Trong kí túc xá chỉ có một mình Thẩm Tùy, Túc Tức ngồi ở bàn của Nhiếp Tĩnh Trạch nghịch điện thoại, bên tai là âm thanh Thẩm Tùy dùng sức gõ bàn phím chơi game.

Túc Tức ngẩng đầu lên nhìn thấy thứ mà cậu ta đang gõ là bàn phím mà lần trước mình mua cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu cảm thấy chói mắt, ngay lập tức mất đi kiên nhẫn chờ đợi.

Đứng dậy không nói một lời đẩy Thẩm Tùy ra, lạnh lùng kéo bàn phím khỏi tay đối phương rồi cầm bàn phím bỏ đi trong tiếng chửi rủa của Thẩm Tùy.
Khi đi ngang qua sảnh tầng 1 của ký túc xá, cậu thấy bảng tuyên truyền mà bình thường không ai quan tâm giờ lại bị vây kín bởi những người khác.

Túc Tức cầm bàn phím đến xem một lát, nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo của đội bóng rổ của trường.
Đội bóng rổ của trường và đội bóng rổ của đại học công nghệ Đế Đô có một trận thi đấu, đang tuyển cổ động viên.

Các chàng trai đang quan sát xung quanh đều tỏ ra nghi ngờ và mỉa mai, không hiểu tại sao áp phích tuyển cổ động viên lại được dán trong ký túc xá nam sinh.
Túc Tức xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi cho Viện Hoa một tin nhắn.
[Cậu có người bạn nào trúng tuyển vào đội cổ động viên không?]
Viện Hoa đang ngồi bên bồn hoa trước toà nhà dạy học nghịch điện thoại, cô nhanh chóng trả lời.
[Là đội cổ động viên thi đấu Đế Lí sao? Mình với bạn thân đều ở trong đó, sao vậy?]
Túc Tức lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
[Giúp tôi lấy thẻ công việc để ra vào trận đấu bóng rổ tại đó, coi như ân tình thứ hai mà tôi nợ cậu]
Viện Hoa suy nghĩ một lúc, dùng giọng điệu thân thiết trả lời:
[Không khó để có thẻ nhân viên công tác, ân tình thì không cần đâu.

Ân tình kia cậu còn chưa trả tôi đấy]
Trên mặt đất có vũng nước nhỏ, Túc Tức nhấc chân vòng qua nó.
[Nếu cậu cần, tôi có thể trả lại ngay bây giờ]
Viện Hoa nhìn điện thoại mặt lộ vẻ nghi hoặc.
[Bây giờ cậu còn muốn gì không?]
Túc Tức nhấc chân đi lên bậc thang, xuyên qua sân thể dục.
[Tôi có thể nói cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn biết về Dương Tập]
Viện Hoa chớp chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, mặt dần đỏ lên.
Một lát sau Túc Tức nhận được một tin nhắn âm thanh.
Viện Hoa giọng nói vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào: “Vậy thì...!đổi lại mình giúp cậu hai lần, cậu có thể giúp mình giữ bí mật này trước mặt cậu ấy không?.”
Túc Tức hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút.

Nếu Nhiếp Tĩnh Trạch theo đuổi cậu mà cậu cũng thích đối phương thì cậu nhất định sẽ nói cho tất cả mọi người biết.

Túc Tức nhận ra rằng mình và Viện Hoa là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dùng tay gõ một chữ ‘Được’ rồi nhấn gửi đi.


Cậu đi qua cửa kí túc xá, vừa cất điện thoại vừa rẽ sang trái.

Thời điểm vừa ngẩng đầu đã đâm vào một người từ đối diện đi tới.
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình úp xuống dưới.
Người tới theo bản năng muốn cúi người xuống nhặt điện thoại lên nhưng thoáng nhìn thấy khuôn mặt cậu thì đứng thẳng người dậy, thậm chí còn lùi lại một như để tránh hiểu lầm, ánh mắt xa cách và lãnh đạm dừng lại trên người cậu.
Túc Tức cũng không vội vã nhặt điện thoại lên, tầm mắt dừng lại trên đồng phục của đội bóng rổ trên người đối phương cùng mái tóc ngắn hơi ướt, cuối cùng ánh mắt sáng quắc mà dừng ở phía dưới eo Nhiếp Tĩnh Trạch, cong môi nói như đang trần thuật: “Cậu khôi phục thật nhanh.”
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn Túc Tức với đôi con ngươi âm trầm, nhưng sắc mặt của anh lại có chút xanh xao.

Anh liếc nhìn bàn phím trong tay Túc Tức, phản kích đầy ẩn ý: “Thế nào? Cậu chủ vừa rồi đến ký túc xá của chúng tôi thu dọn đồ đồng nát sao?”
Túc Tức nhíu mày lại rất nhanh thả lỏng.

Đưa bàn phím trong ngực cho Nhiếp Tĩnh Trạch: “Đừng đưa những thứ mà tôi đã mua cho Thẩm Tùy dùng.”
Nhiếp Tĩnh Trạch không đưa tay ra nhận: “Không ai ở trong ký túc xá của tôi cần thứ này ngoài Thẩm Tùy”.

Anh hơi cúi đầu nhìn Túc Tức, châm chọc nói: “Cậu chủ Túc, nhiều ngày như vậy rồi mà cậu vẫn chưa mua được thông tin của tôi sao? Ngoại trừ bên ngoài không thích đồ ngọt, tôi còn không thích chơi game”.

Hắn cau mày sắc bén nói: “Túc Tức, cậu luôn tự cho mình là đúng, tự cho là đúng theo đuổi tôi, tự cho là đúng mà mua đồ cho tôi, tự cho là đúng mà muốn lên giường với tôi.

Đương nhiên, con trai của thị trưởng có tự cho là đúng cũng không sao.


Nhưng”.

Anh thờ ơ thu hồi ánh mắt: “Có quan hệ thế nào với tôi?”
“Sao lại không có quan hệ?” Túc Tức nói: “Quan hệ lớn đấy”.
Nhiếp Tĩnh Trạch làm ngơ với lời cậu nói, nhấc chân muốn dời đi.
“Nhiếp Tĩnh Trạch”.

Như để kiểm chứng lời cậu nói trước đấy, Túc Tức đứng tại chỗ nắm lấy áo đồng phục của anh, thoải mái hào phóng gọi tên anh: “Cậu giúp tôi nhặt điện thoại đi!”.

Cậu nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: “Mông tôi còn rất đau không thể cúi xuống được.”
Đợi Nhiếp Tĩnh Trạch phản ứng lại, mặt vừa xanh vừa trắng.
Không biết làm sao mà càng viết càng thấy ngọt....
- Hết chương 10 -.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi