CHẲNG NGỪNG



Tự cảm thấy mình có hơi thất thố, Nhiếp Tĩnh Trạch bèn ngồi trở lại ghế.

Thẩm Tùy mơ hồ ngửi thấy mùi bất thường trên bàn lập tức liếc mắt nhìn hắn.

Ngay lúc này tiếng gõ cửa bất thình lình làm gián đoạn dòng suy nghĩ như có như không trong đầu anh ta.

Phục vụ xuất hiện trước đó đẩy xe hàng vào để giao nồi và đồ ăn kèm, Túc Tức đặt nồi vào chỗ trũng trên bàn đã dọn xong, rồi lại vô thức đặt canh cay về phía Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi.
Người sau dường như cảm nhận được điều gì đó mà ngước mắt lên nhìn cậu.
Túc Tức thoáng đơ ra, sau đấy sắc mặt vẫn bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của Nhiếp Tĩnh Trạch.

Nhiếp Tĩnh Trạch từ từ thu hồi tầm mắt nhưng trong lòng hắn có một tia thất vọng không thể giải thích được.


Tuy nhiên, cảm xúc này đến và đi quá nhanh khiến bản thân Nhiếp Tĩnh Trạch không có thời gian để nắm bắt hay suy nghĩ về nó, cuối cùng hắn chỉ khẽ nhíu mày lại.
Trong cả ký túc xá, chỉ có Nhiếp Tĩnh Trạch là có thể ăn cay nhiều nhất, tuy nhiên trong suốt hai năm du học, do bị ảnh hưởng bởi môi trường sống ở đó nên bị hạn chế rất nhiều so với hồi học đại học, không thể ăn bao nhiêu ớt cay tùy thích nữa.

Thế nên trong suốt thời gian dùng bữa, số lần động đũa vào canh cay của hắn rất hạn chế.
Thẩm Tùy thấy vậy bèn đưa tay gắp một miếng thịt bò trong bát canh cay rồi đưa vào miệng, lúc vị cay từ môi và răng truyền ra, Thẩm Tùy bỗng nhớ lại cảnh gặp gỡ Túc Tức năm xưa.

Trước khi Nhiếp Tĩnh Trạch và Túc Tức ở bên nhau, Túc Tức luôn chướng mắt với anh ta, cũng dùng không ít thủ đoạn để chỉnh anh ta.

Bây giờ thời thế thay đổi cả rồi, nhưng nhìn từ đầu đến cuối Nhiếp Tĩnh Trạch dường như không có biểu hiện rõ ràng muốn chỉnh đốn người kia.

Ngược lại anh ta còn hứng thú bừng bừng, nhiệt tình muốn thể hiện ra.
Anh ta nuốt miếng thịt bò vào miệng rồi giơ tay ra hiệu Túc Tức cho thêm ớt vào canh cay, trong lòng nảy lên chút tâm tư muốn thử lòng.

Túc Tức dùng thìa xúc ớt trong lọ cho vào bát canh nóng hổi đang loang lổ dầu đỏ, múc được ba thìa thì dừng lại hỏi đã đủ chưa.

Thẩm Tùy nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không đủ.”
Khi đã thêm nửa lọ ớt nhỏ vào Thẩm Tùy mới kêu dừng lại, tiếp đó sai bảo: “Giúp tôi nhặt rau và thịt đã nấu trong canh ra.”
Túc Tức với tay lấy cái chén anh ta vừa ăn.
Thẩm Tùy ấn chén của mình xuống, nói: “Cậu lấy một cái chén mới đi.”
Trong lòng Túc Tức lờ mờ hiểu ra nhưng vẫn không nói gì mà làm theo lời anh ta lấy ra một cái chén sạch sẽ, kế đó gắp rau và thịt đã nấu chín vào chén, đến khi thức ăn dần dần chất thành đống trong bát thì Thẩm Tùy hất cằm nhìn cậu: “Tôi nhớ cậu không ăn cay được đúng không?”
Túc Tức trả lời: “Hoá ra Thẩm thiếu vẫn còn nhớ những chuyện vặt vãnh như vậy.”
Thẩm Tùy gật đầu gõ ngón tay lên bàn, thay đổi cuộc trò chuyện: “Ngày lễ tình nhân năm thứ hai đại học, bởi vì tôi mời người khác tổ chức sinh nhật cho Nhiếp Tĩnh Trạch ở quán bar nhưng không thông báo cho cậu, thế là cậu quay đầu cho người chen chân vào tình cảm của tôi và bạn gái cũ, cậu còn nhớ chuyện này không?”
Túc Tức nghe xong giật mình, khóe mắt quét về phía Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi đối diện với Thẩm Tùy.


Người bên kia vốn đang xem tin tức trên điện thoại, nhưng vừa nghe thấy lời này thì bất ngờ nhướng mắt lên nhìn.

Sau một giây im lặng, trong mắt hắn hiện lên một tia giễu cợt: “Chuyện đó là cậu làm sao?”
Túc Tức rủ mắt xuống, vài giây sau, cậu bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Thẩm Tùy: “Còn nhớ rõ, tôi xin lỗi.” Đoạn cậu dừng lại: “Nếu Thẩm thiếu vẫn còn chịu nhận lời xin lỗi của tôi.”
Thẩm Tùy cầm lấy nửa lọ ớt còn lại giơ tay thêm một thìa vào chén: “Ăn đi.”
Anh ta lấy ra một đôi đũa sạch: “Nếu cậu ăn hết đồ ăn trong chén thì chuyện này coi như xí xóa.”
Túc Tức nhận lấy đôi đũa kia rồi bưng chén lên.

Thẩm Tùy nhìn cậu rồi quay sang nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch một cách bình tĩnh.

Đầu ngón tay đang buông thõng bên người của Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ nhúc nhích, nhưng hắn chỉ giơ tay rót một cốc nước vào ly của mình mà không hề mở miệng ngăn cản.

Túc Tức gắp thức ăn trong chén cho vào miệng, khi nuốt xuống hoàn toàn không có biểu hiện khó chịu trên mặt.

Tất cả mọi người đều có hơi kinh ngạc, Nhiếp Tĩnh Trạch nắm chặt thân ly nước, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm mặt cậu.

Thẩm Tùy vừa kinh ngạc vừa tự hỏi rồi thu hồi ánh mắt về, trong lòng thầm suy nghĩ tới lui, cuối cùng lại từ từ lắng xuống, có lẽ đã bị chỉ số IQ của Ninh Viễn làm cho nhiễm bệnh nên lại trông đợi quá nhiều về việc này thì phải.
Nghĩ xong vẫn cảm thấy mặt mũi mình không giữ được bèn híp mắt quay đầu lại cho Ninh Viễn một cái nhìn ác ý.

Ninh Viễn bị anh ta nhìn không hiểu sao, vừa định hỏi thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang giữa chừng.

Cậu ta đặt đôi đũa trên tay xuống rồi nhìn ra cánh cửa.

Âm thanh cãi cọ ồn ào trong sảnh tầng dưới vang lên, quản lý trực ban đã nhìn thấy trước đó đứng trước cánh cửa khép hờ nhìn họ tỏ ý xin lỗi.

Thẩm Tùy đang ngồi ở bên ngoài đứng dậy đi ra ngoài, lúc ra còn dùng tay đóng cửa lại để cách ly những tiếng ồn ào từ ngoài cửa.

Túc Tức đặt chiếc bát trống trong tay xuống lấy khăn giấy ra lau trên miệng.

Như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ, Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày nhìn đôi môi càng ngày càng đỏ của cậu, biểu cảm trên mặt không tốt lắm.

Hắn vô thức giơ tay lên.

Tuy nhiên, những suy nghĩ khiến hắn giơ tay chỉ là thoáng qua, thậm chí hắn còn không có thời gian để nhận ra là mình muốn làm gì.

Nhiệt độ trong ly nước đã dần trở nên lạnh đi, Nhiếp Tĩnh Trạch đột ngột đứng lên, đưa ly nước về phía cậu: “Uống đi.”
Vẻ mặt hắn lãnh đạm làm Túc Tức không thể phân biệt rõ ràng là đồng tình hay chỉ là bố thí.

Cậu lắc đầu không đưa tay nhận lấy, giọng điệu đều đều như nói việc nhà: “Chút ớt này chẳng là gì đối với tôi cả.”
Cậu nói một câu như vậy, cứ như là trần thuật một sự thật, cũng là cậu đang từng giờ từng phút thức tỉnh bản thân mình.
Đôi mắt Nhiếp Tĩnh Trạch tối sầm lại, hắn nghĩ mình sẽ rất khoái chí, nhưng hắn chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị ai đó siết chặt lại vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi