CHẲNG NGỪNG



Vụ việc này kết thúc bằng việc miễn phí hóa đơn bữa cơm này cho khách và trừ một phần lương của Trần Tủng và nhân viên nhập đơn hàng sau bếp.

Nhiếp Tĩnh Trạch và nhóm của hắn rời đi sau khi ăn lẩu, nhưng Thẩm Tùy vẫn có chút ngạc nhiên về chuyện Nhiếp Tĩnh Trạch nói giúp cho Túc Tức.

Song đó chỉ là việc ngoài ý muốn nên anh ta cũng không nói gì nhiều.

Ngay trước khi rời đi, trong lúc Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy trả tiền, Thẩm Tùy gọi Túc Tức đến gõ bàn hỏi: "Lần này coi như tôi giúp cậu đúng không?"
Túc Tức bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Thẩm Tùy nhìn cậu bằng ánh mắt có chút kỳ lạ: "Quen cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói cảm ơn đấy." Sau đó anh ta nhướng mày cười: "Nhưng tôi cũng không phải muốn nghe lời cảm ơn của cậu."
Thẩm Tùy cố tình kéo dài giọng điệu rồi liếc nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch đang xuất hiện ở cuối tầm mắt mình: "Coi như cậu nợ tôi lần này, sau này có việc tôi sẽ tìm cậu."
Đối phương nói xong thì lập tức quay đầu khoác vai Ninh Viễn rời đi.
Túc Tức nhìn về hướng anh ta rời đi, chợt thấy Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại giương đôi mắt đen láy quét về phía cậu.


Cậu thoáng khựng lại, có điều khi nhìn lại lần nữa thì nhận ra vừa nãy đối phương chỉ là quay lại nói gì đó với Thẩm Tùy thôi chứ không phải là nhìn ra phía sau anh ta.

Cậu bèn thu hồi ánh mắt rồi xoay người bước vào trong.

Mấy ngày sau Túc Tức không gặp lại Nhiếp Tĩnh Trạch.

Chung Tình cũng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường làm ca đêm như trước.
Buổi tối hai ngày sau, Túc Tức vừa đi làm về thì nhận được tin nhắn của Chung Tình.

Người bên kia nhiệt tình nói trên wechat là đã nhận được tiền lương của tháng trước, muốn mời cậu đi ăn tối.

Túc Tức dội một chậu nước lạnh xuống, nói với Chung Tình rằng giờ tan sở của họ không trùng nhau.

Chung Tình thất vọng nhưng y vẫn không bỏ cuộc mà vẫn hỏi tiếp khi nào thì nghỉ.

Nhưng y chợt nhanh chóng nhớ ra rằng Túc Tức chỉ vừa mới nghỉ hết phép tháng vào tuần trước.

Chung Tình thở dài, việc mời khách chắc phải hoãn lại đến tháng sau.
Túc Tức vẫn sinh hoạt hàng ngày theo quy luật.

Thức dậy vào một giờ cố định vào buổi sáng, đi bộ trên con đường đi làm ngày này qua ngày khác rồi trở về căn nhà cho thuê trong đêm tối.

Nhà hàng lẩu đóng cửa đúng giờ vào lúc chín giờ tối, sau khi cửa hàng đóng cửa, quản lý giữ hết tất cả nhân viên lại để tổ chức một cuộc họp ngắn.

Nửa giờ sau, Túc Tức thay đồng phục nhân viên trong cửa hàng ra, sau đó quẹt thẻ hết giờ làm việc ở cửa sau rồi ra về.

Quán tôm hùm bên cạnh cũng mở cửa vào ban đêm, lúc này trong quán nhộn nhịp hết chỗ ngồi.


Khi đi ngang qua cửa sau của quán tôm hùm, Túc Tức gặp được anh đầu bếp vừa tan ca cuối.

Anh đầu bếp một tay cầm một điếu thuốc tay kia thì cầm hai hộp tôm hùm đất xào cay.

Lúc nhìn thấy cậu thì mở miệng chào hỏi: "Tan ca rồi sao?"
Túc Tức gật đầu rồi cùng người bên kia bước ra khỏi con hẻm.

Anh đầu bếp đặt điếu thuốc còn chưa cháy sau tai kế đó thản nhiên hỏi cậu: "Sau khi tan làm cậu có định chơi đâu không?"
Túc Tức nhìn thẳng con đường phía trước: "Tan ca thì về nhà thôi anh."
Đầu bếp ngạc nhiên cười tủm tỉm: "Thời gian này mà về nhà đối với mấy thanh niên trẻ tuổi không phải còn rất sớm sao?"
Anh ta nheo mắt tỏ vẻ hóng chuyện: "Hay là có bạn gái đợi ở nhà?"
Túc Tức không nói.
"Hay là trong nhà có bạn gái chờ hả?"
Anh đầu bếp trầm ngâm nói: "Người bạn gái đầu tiên của anh hồi còn trẻ ấy, vì anh không có thời gian ở cùng cô ấy do cứ đi làm về muộn nên cổ mới bay đi mất đấy."
Túc Tức khẽ mím môi, như có như không cười: "Em không có bạn gái." Nghe vậy, anh đầu bếp sờ sờ chóp mũi, tức giận thở dài:
"Thế sao không có bạn gái mà lại về nhà sớm như vậy?"
Túc Tức không chút do dự trả lời, giống như cậu đã sắp xếp sẵn mà đối phó vậy: "Về nhà tắm rửa, sau đó đi ngủ."
Đầu bếp cuối cùng cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn cậu bằng vẻ mặt khó hiểu:.

truyện tiên hiệp hay
"Nếu lúc bước ra anh không nhìn rõ mặt cậu chắc anh còn nghĩ người đi bên cạnh mình là lão Triệu chứ không phải cậu."
Túc Tức dừng một chút, có chút bối rối: "Lão Triệu là ai?"
"Lão Triệu là người làm cùng ca với anh." Đầu bếp lắc đầu, "Anh ấy năm nay cũng đã năm mươi tuổi, sau khi kết hôn mấy năm thì con trai anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh.

Vợ anh ấy nhìn hoá đơn nộp tiền của bệnh viện không nói hai lời đã bỏ con trai và lão Triệu đi mất, cuối cùng con trai anh ấy cũng không cứu nổi.

Nhiều năm như vậy cũng không tìm đối tượng, chỉ sống một mình chắp vá qua ngày."

"Lần trước anh có hỏi anh ấy thường làm gì sau giờ làm để giết thời gian thì anh ấy đã trả lời anh giống y như cậu vậy."
Đầu bếp nhìn cậu một cái: "Người trẻ tuổi như các cậu không phải điều thích đi bar uống rượu nhảy nhót sau giờ làm việc à? Ngay cả khi đi làm về anh đây cũng phải xem tivi với ăn đồ ăn khuya và bia trước khi đi ngủ.

Cậu như vậy chẳng giống thanh niên trẻ tuổi gì cả."
Túc Tức không phản bác mà chỉ nói đơn giản: "Không phải thanh niên nào cũng thích đi bar."
Cậu chưa kịp nói xong thì thoáng thấy người bên cạnh mình đưa qua một thứ gì đó.

Dưới ánh đèn đường thưa thớt trên đầu, cậu có thể thấy rõ đó là một hộp tôm hùm đất.

Túc Tức sửng sốt một giây, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Anh đầu bếp lắc túi đồ trong tay rồi chậm rãi gọi cậu: "Túc Tức, cậu có thích bóng rổ không?"
Túc Tức nghe xong không biết nhớ lại cái gì, một giây sau lắc đầu: "Trước kia thích, nhưng hai năm nay không chơi nhiều."
Anh đầu bếp gật đầu tỏ ý hiểu rõ: "Người trẻ tuổi còn phải học cách tìm thêm giải trí cho bản thân sau khi tan sở, nếu không ngày trôi qua ngày sẽ rất nhàm chán"
Anh đẩy túi đồ vào trong tay Túc Tức: "Về đi tắm, ăn một bữa ăn khuya nhẹ rồi xem một trận bóng rổ, sau đó thì hẵng đi ngủ.

Anh đảm bảo cậu sẽ ngủ ngon hơn ngày hôm trước, nói không chừng còn mơ thấy giấc mơ đẹp nữa."
Túc Tức ngạc nhiên nhìn đối phương.

Một giây sau, cậu cầm hộp tôm hùm đất rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng trong lòng cậu mơ hồ nghĩ, đã bao lâu rồi cậu không được trải qua một giấc mơ ngọt ngào nhỉ? Trước đây cậu cho rằng Nhiếp Tĩnh Trạch là giấc mơ của cậu, nhưng sau này cậu mới chậm rãi thừa nhận rằng có lẽ mình chỉ đang mơ mộng hão huyền mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi