CHẲNG NGỪNG



Thẩm Tùy đi cùng xe với Tần Lịch tới đón Túc Tức và Chung Tình.
Chung Tình thấy Thẩm Tùy cũng đến nhưng lại không dám nhiều lời trêu chọc anh ta mà chỉ im lặng ngồi ở hàng sau, dùng ánh mắt dò hỏi Túc Tức.

Túc Tức nhìn thẳng về phía Thẩm Tùy đang lái xe: "Chuyện đêm nay cảm ơn Thẩm thiếu gia, làm phiền Thẩm thiếu gia tìm một chỗ ở ven đường để cho chúng tôi xuống xe."
Nhưng Thẩm Tùy làm như không nghe thấy, anh ta liếc Túc Tức qua gương chiếu hậu một cái, giọng điệu nói chuyện có chút ôn hòa: "Các cậu ở chỗ nào?"
Túc Tức đưa ra một loạt địa chỉ, "Địa chỉ loạn như này chắc là Thẩm thiếu gia tìm không thấy đâu."
Quả nhiên Thẩm Tùy khó chịu tự nói: "Chỗ ở gì mà rối dữ vậy."
Sau khi lái qua một cái ngã tư thì anh ta dừng xe ở ven đường nhưng lại không có chút ý tứ nào là để bọn họ xuống xe: "Cậu ra phía trước ngồi hướng dẫn cho tôi đi."
Câu đó là nói với người nào dĩ nhiên không cần chỉ ra cũng biết, nhưng Túc Tức lại không hề di chuyển.
Cậu đoán không ra suy nghĩ của anh ta, chưa bao giờ cậu tỏ ra chống đối mà thoải mái sung sướng như bây giờ.

Bình thường anh ta không bỏ đá xuống giếng đã xem như rất tốt rồi thì đừng nói đến chuyện đích thân lái xe đưa bọn họ về nhà.
Thẩm Tùy nhướng mày nhìn về phía kính chiếu hậu nói: "Làm sao? Bảo tôi làm tài xế cho các cậu còn chưa đủ à mà ngay đường đi cũng phải bắt tôi tự dùng điện thoại di động mò?"
Ngược lại Chung Tình ngồi bên cạnh lại nghĩ thoáng hơn.

Nếu Thẩm Tùy đã không cho bọn họ xuống, vậy thì thuận theo ý của anh ta ngồi yên trên xe về nhà là được rồi, coi như là tiết kiệm được một khoản chi phí di chuyển.

Y một bên mở cửa xe một bên nghiêng đầu lấy lòng nói: "Thẩm thiếu, tôi mở cửa giúp cậu nhé."

Thẩm Tùy không hề gây khó dễ.
Chung tình từ hàng ghế ngồi phía sau xe đổi đến ghế phụ, chiếc xe đang đỗ chậm rãi chạy ra giữa làn đường.
Đoạn đường kế tiếp ba người không hề nói chuyện, chỉ có giọng hướng dẫn không được trôi chảy thi thoảng lại vang lên, chiếc xe không bị cản trở chạy thẳng một mạch qua hẻm vào trong sân mới dừng lại.
Chung Tình đã sớm đã đứng ngồi không yên, y nhanh chóng đẩy cửa xe ra rồi đứng ở ngoài cảm ơn Thẩm Tùy, xong chuyện thì lập tức đóng cửa xe lại.

Khi y quay người đi về phía cửa sau thì đột nhiên có tiếng khóa cửa xe vang lên bên tai.
Bước chân Chung Tình dừng lại, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.
Một tay của Túc Tức vừa đặt lên trên chốt cửa định mở ra thì cậu cũng nghe thấy tiếng khóa cửa xe lại.

Cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Tùy, "Thẩm thiếu gia có ý gì đây?"
Thẩm Tùy ngồi vững trên ghế điều khiển, không chút để ý nói: "Tôi đã giúp cậu thoát khỏi rắc rối với Tần Lịch, còn tự mình lái xe đưa các cậu về vậy mà ngay cả một tiếng cảm ơn cậu cũng không thèm nói với tôi sao?"
Túc Tức nói: "Cảm ơn."
Thẩm Tùy vẫn không cảm thấy hài lòng: "Hôm nay cậu mắc nợ tôi rồi cậu cho rằng chỉ cần nói một tiếng cảm ơn ngoài miệng là có thể bù đắp được à?"
Túc Tức cũng biết là chuyện này không thể giải quyết được trong chốc lát nên đành buông chốt cửa xe xuống, nhẹ nhàng bình tĩnh dò hỏi anh ta: "Thẩm thiếu gia muốn tôi phải cảm ơn như thế nào?"
Thẩm Tùy gõ nhẹ tay lái dường như đang suy nghĩ rồi đột nhiên nói: "Chuyện Tần Lịch muốn đưa cậu đi thật ra lại làm cho tôi có chút tò mò, sao cậu không về nhà với tôi bây giờ luôn?"
Túc Tức ngẩn người ra một chút, không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta.
Thẩm Tùy cũng không kiên nhẫn chờ cậu trả lời mà trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống nhìn Chung Tình: "Cậu đi trước đi, tôi sẽ đưa người trong xe theo."
Chung Tình thò đầu vào tìm Túc Tức.
Một bên Thẩm Tùy nghiêng người đẩy mặt y ra, một bên kéo cửa sổ lên cao xua đuổi y rồi nói: "Nhìn cái gì, cậu ấy tự nguyện."
Chung Tình có chút lúng túng nhưng Thẩm Tùy đã nhanh chóng dẫm chân gca lái xe rời khỏi.
Túc Tức bị nhốt ở bên trong trong xe, thứ đầu tiên cậu nhận được là hồi chuông điện thoại từ Chung Tình, sau đó cậu lạnh nhạt tắt máy, quay đầu nhìn về phía mấy cây cối và tòa nhà đang vút qua cửa sổ xe.

Tuy rằng cậu không hề hé miệng nói gì nhưng đôi lông mày lại nhíu thật chặt.
Hình như Thẩm Tùy thật sự chở cậu về chỗ anh ta ở.

Chiếc xe đi qua cổng, một bảo vệ trẻ tuổi nhô đầu ra chào hỏi với Thẩm Tùy: "Anh Thẩm, anh về rồi."
Túc Tức thấy Thẩm Tùy cười với đối phương một cái rồi thanh chắn trước xe chậm rãi nhấc lên cao.

Thẩm Tùy đánh lái đưa chiếc xe đỗ ở dưới hầm, khéo léo lách qua những chiếc xe khác rồi dừng ở một khu vực trống phía bên trong.
Anh ta lùi xe vào đúng vị trí, rút chìa khóa xe theo rồi mở cửa bước xuống xe, gõ vào kính cửa sổ hàng ghế sau, thản nhiên nói: "Xuống xe."
Túc Tức bước ra từ cửa bên kia, sau khi đóng nó lại thì đứng yên nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùy đang bị ngăn cách bởi một cái thân xe: "Cậu đưa tôi tới đây làm gì?"
Thẩm Tùy ngoảnh mặt làm ngơ, "Cứ rẽ vào phía sau sẽ có thang máy, vào thang máy nhấn tầng hai mươi lăm." Anh ta nói với giọng điệu nghiền ngẫm trêu đùa: "Lên trên đó chờ tôi."
Túc Tức không mở miệng đáp ứng, cũng không có bất kì động tác gì.
"Cậu không lên cũng không sao." Thẩm Tùy nói một cách chậm rãi: "Cậu có tin là ngày mai tôi có thể làm cho Chung Tình bị thất nghiệp hay không."
Túc Tức vẫn không tin là Thẩm Tùy thật sự coi trọng cậu, anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh tự nhiên không có bất kì hoảng loạn nào, cũng không có gì gọi là lo lắng.

Cậu không biết anh ta đang tính úp mở điều gì nữa.


Túc Tức dẹp suy nghĩ của mình đi rồi đi theo chỉ dẫn của Thẩm Tùy, xoay người bước vào cửa sau rồi rẽ vào bên trong.
Thang máy trống dừng ở lầu một, Túc Tức ấn mở cửa thang máy rồi đi vào.

Sau khi cửa thang máy khép lại, cậu nhấn phím số hai mươi lăm.
Thẩm Tùy vẫn không vội lên lầu, anh ta quay lại ngồi bên trong xe, vừa lấy gói thuốc lá trong ngăn kéo ra vừa gọi điện cho người khác.

Sau khi cúp máy thì lấy một điếu ra châm.
Khi rít đến hơi cuối cùng Thẩm Tùy mới chậm rãi khóa cửa xe rồi đi vào bên trong thang máy.

Thang máy vẫn dừng ở tầng hai mươi lăm, Thẩm Tùy ấn xuống cái nút bên cạnh, trong lòng thầm đếm từng tầng từng tầng khi thang máy đi xuống, cho đến lúc nó xuống tới chỗ anh ta rồi từ từ mở cửa ra.
Thẩm Tùy nhấc chân bước vào, xoay người nhấn xuống phím tầng hai mươi tư.
Anh ta nhìn các tầng liên tục tăng lên thì than thở trách mắng một tiếng.

Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

Bây giờ Nhiếp Tĩnh Trạch sẽ là người kế tiếp nợ anh ta một món nợ nhân tình thật lớn.
Lúc Thẩm Tùy gọi điện tới thì Nhiếp Tĩnh Trạch cũng vừa tắm xong.

Hắn ngồi trên sô pha phòng khách, tay cầm một cái khăn khô đắp trên đỉnh đầu, tay khác với lấy điện thoại di động đang đặt ở trên bàn trà.
Bình thường Thẩm Tùy nói rất nhiều nhưng bây giờ lại không biết giở trò quái quỷ gì mà chỉ nói một câu lời ít ý nhiều: "Đi ra mở cửa đi."
Sau khi Nhiếp Tĩnh Trạch tắm xong thì sẽ thay quần áo ở nhà, hắn đoán người bên ngoài là Thẩm Tùy nên cứ bình tĩnh bước ra ngoài.

Nhưng khi đi tới huyền quan mới nhớ tới cái khăn lông vẫn còn đắp trên đỉnh đầu, hắn cũng không thèm để ý mà mở cửa luôn.

Sau khi thấy rõ người đứng trước cửa là ai thì khuôn mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức ngơ ngẩn.
Túc Tức đứng đợi ở ngoài cửa, không phải chờ Thẩm Tùy lên lầu mà là chờ tiếng mở cửa kia.

Cậu vừa nghe thấy tiếng lập tức xoay người đứng sang chỗ khác, lúc ngẩng đầu lên mới thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang đứng ở huyền quan vịn một tay trên chốt cửa ngẩn người nhìn cậu.
Hắn đang mặc một bộ quần áo ở nhà với vải vóc mềm mại, cổ áo phanh ra thật rộng có thể thấy luôn cả lồng ngực đang lộ ra.

Đỉnh đầu đang đắp một cái khăn lông sẫm màu, dưới khăn lông là mái tóc ngắn màu đen có hơi lộn xộn.

Ngọn tóc vẫn đang chậm rãi nhỏ vài giọt nước.
Túc Tức cũng sửng sốt một chút, càng khó có thể thăm dò ý đồ của Thẩm Tùy, mặc dù không nói gì nhưng cậu vẫn nghe theo bản năng mà lui về sau một bước.
Khi thấy cậu lui về phía sau, Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không thèm suy nghĩ lập tức nhấc chân bước từng bước lên phía trước, duỗi tay ra túm lấy cánh tay đang buông thõng bên người của cậu rồi bất ngờ kéo vào, tay kia đóng sầm cái cửa sau lưng lại.


Túc Tức lảo đảo một cái, chóp mũi đụng vào trên khóe môi của Nhiếp Tĩnh Trạch.

Từng giọt nước trên tóc hắn rớt xuống, nhỏ giọt tung tóe trên lông mi cậu.

Túc Tức khẽ chớp mắt một cái nhưng nó vẫn không rơi xuống.

Cậu muốn đưa tay lên lau nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch đã nhanh hơn cậu một bước, hơi nóng phảng phất trên mí mắt dường như có thể xuyên qua rồi tan vào ánh mắt hắn bất cứ lúc nào.

Nhiếp Tĩnh Trạch nhanh chóng đưa ngón tay cái lên chạm vào lông mi cậu, nhẹ nhàng lau từng chút một.
Túc Tức thấy động tác của hắn thì nhắm mắt lại theo bản năng, lúc phục hồi tinh thần thì hắn đã thả tay xuống, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra: "Thẩm Tùy đưa cậu tới?"
Dường như vẫn còn hơi ấm còn sót lại trên mí mắt và lông mi, một chút ngứa ngáy tràn ra từ khóe mắt nhưng sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn như cũ.

Túc Tức nhịn không được giơ tay lên dụi vào nơi ngón tay Nhiếp Tĩnh Trạch lau khi nãy, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm lại.
Túc Tức không chút cảm giác nào, tinh thần dần dần bình tĩnh lại: "Thẩm Tùy nói anh ta ở nơi này, kêu tôi lên đây chờ anh ta."
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi nhíu mày lại, nghĩ tới tính cách thích xem trò vui của anh ta cũng có thể mơ hồ đoán được chân tướng sự việc.

Hắn lấy khăn lông đang đắp trên đỉnh đầu xuống, nhẹ giọng nói với Túc Tức, "Thẩm Tùy nói dối cậu, anh ta không hề sống ở đây."
Túc Tức cũng không có quá nhiều ngạc nhiên: "Tôi đi mở cửa."
Tựa như đoán được cậu muốn nói gì nên trong nháy mắt khi cậu mở miệng thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã cầm lấy khăn lông rồi xoay người sang chỗ khác, khom lưng mở tủ giày trước mặt ra.

Sau đó hắn xách một đôi dép ở nhà mới tinh ném đến bên chân của Túc Tức, làm như không nghe thấy lời cậu nói.

Hắn nhấc mắt liếc cậu một cái rồi hời hợt nói: "Cậu vào trước đi, tôi còn phải đi sấy tóc."
Túc Tức kinh ngạc, đang định nói với đối phương rằng cậu không hề có ý định vào nhà trò chuyện lâu dài gì mà giờ cậu chỉ muốn về nhà thôi.

Thế nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch đã dẫn đầu bước vào phòng khách trước, vừa đi hai bước hắn đã quay đầu lại thúc giục cậu: "Sao còn đứng ở cửa làm gì mà không thay giày đi?"
Túc Tức sững sờ một giây nhưng cuối cùng vẫn cúi người xuống.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi