CHẲNG NGỪNG



Editor: Quả táo có sâu | Beta: Phạm Hà
-
Môi của đối phương hơi lạnh, Túc Tức không thể không ngẩng đầu thẳng lưng lên.
Nhiếp Tĩnh Trạch như thể bị cậu gợi lên hứng thú, không hề kéo khoảng cách với cậu, mà hôn dọc theo cột sống cổ của cậu.

Khi hôn đến nơi cổ áo bị chặn bởi bộ đồ ngủ, một tay của đối phương đi vòng quanh nách của cậu và cởi cúc áo ngủ trên ngực cậu.

Một tay khác kéo cổ áo sau lưng và kéo bộ đồ ngủ từ vai xuống.

Đôi môi của người đàn ông hôn dọc từ sau gáy men dần đến đầu vai.

Bị hắn khơi lên chút cảm giác, Túc Tức hơi híp mắt lại, không khỏi rụt vai lại.

Nhiếp Tĩnh Trạch vươn tay ra đỡ dưới mông cậu, bế cậu từ trên đùi lên, đứng dậy bước nhanh về phía phòng ngủ.

Túc Tức dựa vào người Nhiếp Tĩnh Trạch, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ đối phương, vùi mặt vào cổ đối phương.


Sau khi vào phòng ngủ, Nhiếp Tĩnh Trạch cúi xuống và ném cậu lên chiếc giường lớn mềm mại.

Hắn quay người lại kéo ngăn kéo dưới tủ đầu giường ra, vươn tay lần tìm đồ vật bên trong.

Túc Tức nằm ngửa trên giường, hai chân duỗi thẳng buông thõng ở bên ngoài giường.

Cậu lắc nhẹ chân, đôi dép lê trong nhà rơi xuống sàn, lại vô tình đá vào đầu gối của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch như thể không chịu đựng được cau mày lại, vừa tập trung xé chiếc hộp trong tay, vừa vươn một cái tay khác ra nắm chính xác lấy mắt cá chân lộ ra bên ngoài bộ đồ ngủ của Túc Tức, giọng nói hơi khàn khàn: "Đừng đá chân lung tung."
Túc Tức ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại, rút bàn chân bị nắm lấy của mình khỏi tay đối phương, hai chân kẹp thẳng lấy đầu gối của Nhiếp Tĩnh Trạch, mu bàn chân không có tất dán vào đầu gối của Nhiếp Tĩnh Trạch nhẹ nhàng cọ xát.

Nhiếp Tĩnh Trạch đã lấy đồ ra khỏi hộp, khi quay người lại thì thấy hai chân trần của Túc Tức trên không trung.

Cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn nguội đi một chút, hắn ném đồ trong tay xuống bên cạnh gối, cúi người bẻ hai chân của Túc Tức đang kẹp ở đầu gối của mình ra, một lòng bàn tay hướng lên và lòng bàn tay kia hướng xuống, cầm hai bàn chân trần của Túc Tức chồng lên nhau ủ ấm trong lòng bàn tay mình: "Sao em tắm xong sao không đi tất?"
Túc Tức nói ngắn gọn: "Bật máy sưởi nên không lạnh."
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày phản đối, cuối cùng nhớ ra rằng mình đã sấy tóc cho Túc Tức trước khi bế cậu lên giường.

Hắn tung chăn gấp ở cuối giường đắp lên người Túc Tức, sau đó nhét chân Túc Tức vào trong chăn, co một chân quỳ xuống bên cạnh giường, nghiêng người ôm lấy Túc Tức qua một lớp chăn.
Túc Tức như cảm nhận được gì đó khẽ chớp mắt, vươn hai tay từ trong chăn ra ôm lấy lưng Nhiếp Tĩnh Trạch.

Nhiếp Tĩnh Trạch lại nâng tay lên vỗ nhẹ, sau đó lại nhét tay cậu vào trong chăn.

Một tay áp vào tóc mai bên sườn mặt của cậu, tay còn lại luồn vào bên trong mái tóc của cậu.
Túc Tức khó hiểu.
Nhiếp Tĩnh Trạch rút tay về, khẽ xoa đầu ngón tay vẫn còn ướt dưới tầm mắt của Túc Tức, cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt hơi híp lại: "Tóc vẫn còn ướt, lau khô trước rồi hãy làm, nếu không sẽ đau đầu cảm lạnh."
Vẻ mặt Túc Tức bình tĩnh, nhưng hai chân lại nâng cao lên, chọc vào bụng dưới của Nhiếp Tĩnh Trạch qua lớp chăn: "Anh có nhịn nổi không?"
Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy chân cậu lại, mặt không đổi sắc: "Em đừng nhúc nhích, anh đi lấy máy sấy tóc."
Túc Tức cụp mắt xuống, không biết phải làm sao, cậu nhớ tới hai năm trước khi cậu lên giường với Nhiếp Tĩnh Trạch.

Lúc đó chính đối phương là người nửa nhẫn nhịn nửa không tự nguyện.

Cậu dùng hết thủ đoạn cả công khai lẫn bí mật, mới có thể lôi người ta lên giường vài lần.

Bây giờ Nhiếp Tĩnh Trạch không còn từ chối cậu nữa, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn có phần tương tự.

Túc Tức mím môi có chút buồn cười, nhưng trong lòng không còn bận tâm, kiềm chế nữa.

Như để giải thoát cho bản chất đã bị giam cầm trong hai năm, Túc Tức đã làm một việc rất giống với những gì cậu đã từng làm trong quá khứ.

Cậu trèo ra khỏi chăn bông, tóm lấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang chuẩn bị ra khỏi giường, dang rộng hai chân mình ra và ngồi trong lòng đối phương, hai chân quấn chặt lấy eo đối phương.
Nơi nóng bỏng ở bụng dưới cậu đè lên cơ bụng săn chắc của Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức vươn tay móc lấy thắt lưng đối phương, đầu ngón tay luồn vào trong quần đối phương qua khe hở.

Khuôn mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên tối sầm lại, hắn ấn mạnh cậu vào lại trong chăn, giọng nói ở bên tai cậu dường như cũng nóng lên: "Nếu sáng mai ngủ dậy em bị đau đầu thì cũng đừng trách anh đấy."
Lại là một đêm vui vẻ.

May mà buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Túc Tức không bị đau đầu cũng không bị cảm.

Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn ôm Túc Tức trong ngực ngủ cả đêm, buổi sáng hắn phải dậy sớm đến công ty.

Khi mở mắt ra thấy Túc Tức vẫn còn đang ngủ say, hắn cũng không có ý định đánh thức cậu mà nhẹ nhàng đẩy Túc Tức từ trong lòng mình ra, vén chăn lên chuẩn bị bước ra khỏi giường.

Khi hắn ngồi ở mép giường đi dép lê, góc áo của Nhiếp Tĩnh Trạch bị túm lấy.

Hắn quay lại thì thấy Túc Tức nằm trên giường đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mình chằm chằm.

Nhiếp Tĩnh Trạch hơi kinh ngạc: "Anh đánh thức em à?"
Giọng điệu của Túc Tức rất tỉnh táo: "Em cũng không ngủ quá lâu."
"Ngày trước không phải em ngủ rất giỏi sao?" Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn cậu hơi nhướng mày: "Buổi sáng anh có lớp phải dậy trước để đi học, đẩy em từ đầu giường bên này sang đầu giường bên kia mà em vẫn có thể ngủ say như chết đến trưa mới thức dậy cơ mà."
Túc Tức từ trong chăn ngồi dậy: "Anh cũng nói đó là trước kia."
Nhiếp Tĩnh Trạch duỗi tay ra ấn cậu lại vào chăn, không vừa ý nói: "Nếu em đã từ chức rồi thì cũng không cần dậy sớm như vậy đi làm, ngủ đến trưa rồi lại dậy cũng không thành vấn đề."
Túc Tức nhìn hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn là không giải thích cho đối phương, thích ngủ nướng cũng là thói quen trước đây, không phải là thói quen bây giờ của cậu.

Cậu im lặng nằm lại giường.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy tắm rửa vệ sinh, lại để bữa sáng của Túc Tức trong lò vi sóng, cuối cùng trở về phòng thay quần áo chỉnh tề đi làm.


Trước khi ra khỏi cửa hắn còn để chìa khóa nhà ở đầu giường, lại nhẹ nhàng dặn dò cậu: "Bữa sáng ở trong lò vi sóng, nhớ hâm nóng trước khi ăn.

Em biết dùng lò vi sóng không? Không biết dùng thì gọi điện thoại cho anh.

Nếu ngủ đến giữa trưa mới dậy thì không cần ăn bữa sáng, buổi trưa anh không ở nhà, em nhớ đặt cơm đấy."
Túc Tức nghe vậy sửng sốt một giây, lơ đãng gật đầu.
Đối phương chân trước vừa ra ngoài, chân sau Túc Tức đã xuống giường tắm rửa.

Cậu ăn hết bữa sáng Nhiếp Tĩnh Trạch để lại, cũng không ở nhà của đối phương quá lâu, cầm lấy chìa khóa Nhiếp Tĩnh Trạch đặt ở đầu giường rồi đi ra ngoài.

Túc Tức đến hiệu sách gần phố đi bộ.

Ban đầu cậu vốn định mua vài cuốn sách ở hiệu sách sau khi nghỉ việc ở nhà hàng lẩu.

Tuy nhiên, khi đứng trước giá sách muôn màu muôn vẻ, cậu lại trở nên do dự.

Từ ngay cả trong thâm tâm mình, cậu vẫn không chắc chắn mình muốn mua loại sách nào.
Cậu ra khỏi hiệu sách và lang thang vô định dọc theo con phố một lúc, khi cậu ngước mắt nhìn lên, thì tình cờ nhận ra mình đang ở bên ngoài một quán cà phê.

Ánh mắt cậu đảo qua cửa sổ trong suốt bên ngoài quán cà phê, cuối cùng dừng lại trước tin tuyển dụng dán trên cửa sổ.

Trên thông báo viết rõ quán đang tuyển nhân viên, có giới hạn độ tuổi tương đối trẻ, nhưng không giới hạn kinh nghiệm.

Quản lý cửa hàng sẽ đích thân dạy người mới cách pha cà phê, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, có thể theo quản lý cửa hàng học cách làm một vài món bánh kem và món tráng miệng đơn giản.
Túc Tức suy nghĩ một lát rồi mở cửa bước vào.
- Hết chương 53 -.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi