CHẲNG NGỪNG

Sau khi cùng Thẩm Tùy tách ra, Nhiếp Tĩnh Trách phát hiện Túc Tức không chịu nghe lời mà ngồi tại chỗ chờ hắn. Sảnh tiệc đã chật kín người mà không thấy ai, hắn định lấy điện thoại ra gọi cho Túc Tức, nhưng giây sau cuộc gọi của Thẩm Tùy lại đến trước. Nhiếp Tĩnh Trạch đứng lên nhận điện thoại, cơ mà trong máy lại giọng nói của Túc Tức.

Nhiếp Tĩnh Trạch cúp điện thoại rồi đi xuyên qua đám người đến nhà vệ sinh sau sảnh tiệc. Vừa vào cửa đã trông thấy Túc Tức cùng Thẩm Tùy đứng chung một chỗ, ngoài họ ra thì bên trong nhà vệ sinh còn có thêm người thứ ba nữa.

Hắn liếc mắt nhìn vị thiếu gia mặc lễ phục xốc xếch kèm theo cà vạt xiêu vẹo một cái rồi quay đầu hỏi Túc Tức: "Bị làm sao vậy?"

Túc Tức còn chưa nói mà Thẩm Tùy kẻ đứng ngoài lề hóng hớt cuộc náo nhiệt này, lại còn nghĩ đây không phải là việc lớn thay cậu kể toàn bộ câu chuyện cho Nhiếp Tĩnh Trạch biết.

Nhìn Túc Tức từ trên xuống dưới vẫn còn nguyên vẹn, thiếu gia nhà giàu ở đối diện lại có vẻ là kẻ bị thiệt, sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch mới tạm coi như là giữ được bình tĩnh, kế đó hắn đi đến trước mặt thiếu gia nhà giàu kia cất lời: "Thu cái ý nghĩ xấu xa của cậu lại đi, đừng có mà chọc đến em ấy, tôi và em ấy là quan hệ nghiêm túc. Nếu tôi nhớ không nhầm..." Hắn hơi dừng lại, ánh mắt thờ ơ, "Kế hoạch hợp tác do Triệu gia nhà cậu vẫn còn đang ở trên bàn làm việc của tôi cho đến ngày hôm qua đấy."

Sắc mặt Triệu thiếu gia rặt một vẻ khó chịu, nhưng cũng phải bỏ qua, trong lòng chỉ cảm thấy không khuất phục, giống như hắn ta bị khinh bỉ vậy.

Khi trở về đến nhà vào đêm hôm đó, hắn ta vội vàng chủ động nhận sai với ba mình, nói là vô tình chọc đến người thừa kế duy nhất của Nhiếp gia, muốn tự mình tới để giải thích và xin lỗi anh ta. Vẻ mặt của ba hắn ta tràn đầy hận ý, khi hỏi đến sự tình vụ việc, hắn có mơ hồ kể đại khái, nhưng chẳng hề nói về suy nghĩ không thấu của hắn ta đối với Túc Tức.

Trong lòng hai phần lo lắng mình sẽ làm rối tung các hạng mục của công ty, còn lại tám phần là muốn báo thù Nhiếp Tĩnh Trạch và Túc Tức.

Ngày hôm sau hai người lập tức đem theo quà cáp tới Nhiếp gia tìm Nhiếp Minh Vinh.

Bọn họ đợi trong phòng khách ở tầng dưới khoảng một giờ, Nhiếp Minh Vinh mới không nhanh không chậm từ phòng làm việc bước ra xuống lầu dưới để tiếp đãi họ.

Triệu thiếu gia ở trước mặt Nhiếp Minh Vinh thành khẩn giãi bày, lời nói lúc đó đều chỉ khăn khăng nhận lỗi sai về phía hắn ta, còn cho rằng chính bản thân mình nhất thời đã xúc phạm đến bạn trai của Nhiếp Tĩnh Trạch.

"Bạn trai?" Nhiếp Minh Vinh nhấp một ngụm trà giữa lời nói, vẻ mặt không còn ung dung như trước nữa, "Thằng bé này lúc nào cũng luôn cho là mình đúng, cậu làm gì mà lại đắc tội đến bạn trai của nó?"

"Cháu vốn là gặp con trai thị trưởng Túc, năm đó cậu ta ỷ vào gia thế nên thường xuyên bắt nạt cháu rất nhiều. Chỉ là ngày hôm qua cháu chịu không nổi nữa nên nhất thời nói mấy chuyện năm đó của cậu ta ra rồi hỏi ngược lại cậu ta..."

Triệu thiếu gia tỏ vẻ hết sức hối hận, "Nhưng không ngờ, bây giờ cậu ta lại là bạn trai của Nhiếp Tĩnh Trạch."

Nhiếp Minh Vinh buông chén trà trong tay, nheo mắt hoài nghi, "Túc Tức à... Đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương... Năm đó tôi và thị trưởng Túc còn coi nhau như anh em..."

Triệu thiếu gia cúi đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Năm đó Túc Tùng Thanh còn chưa ngã ngựa, mỗi người đều nghe đến việc Nhiếp gia vội vàng đến nịnh bợ Túc gia. Nhưng thời điểm Túc Tùng Thanh gặp chuyện không may, Nhiếp gia lại nhanh chóng bỏ đi mất, hiện giờ lại bày ra bộ mặt này, hắn ta thật đúng là không tin Nhiếp Minh Vinh lại có thể bình tĩnh mà chấp nhận chuyện tình của Nhiếp Tĩnh Trạch cùng Túc Tức được.

Sau cuộc họp thường kỳ sáng thứ hai của công ty, Nhiếp Minh Vinh cố ý đi theo sau Nhiếp Tĩnh Trạch rồi vào văn phòng hắn.

Trợ lý vội vàng đến mang cà phê cho hai người, Nhiếp Minh Vinh nâng tay ngăn lại, sau đó quay đầu căn dặn: "Trước khi tôi đi ra thì không được cho ai khác vào đây."

Trợ lý lập tức gật đầu rồi cẩn thận đi ra khỏi văn phòng.

Nhiếp Tĩnh Trạch kéo ghế ra sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, hắn cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, không hề ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Minh Vinh.

Nhiếp Minh Vinh ngồi xuống đối diện bàn làm việc, mở miệng hỏi hắn: "Con về nước cũng mới ba tháng, vậy mà công việc của công ty vẫn diễn ra một cách suôn sẻ nhỉ."

Mí mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch không hề nhấc lên dù chỉ là một chút, "Có việc gì thì cứ nói thẳng, sao cần phải giả bộ thân thiện làm gì?"

Nhiếp Minh Vinh gật gật đầu rồi đặt bàn tay lên bàn: "Cha nghe nói, con có một cậu bạn trai nhỏ?"

"Cha nghe ai nói?" Hắn dừng lại, suy nghĩ một giây rồi nở nụ cười châm chọc, "Là con trai nhà họ Triệu à?"

"Đứa nhỏ nhà họ Triệu nhìn không được thông minh cho lắm." Nhiếp Minh Vinh ảm đạm cười, "Chỉ là con trai cha đã có bạn trai, nhưng cha với tư cách là một người cha lại phải học hỏi người khác, thực sự là bất tài". Nhiếp Tĩnh Trạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng điệu của hắn tràn đầy xa cách, "Gì đây? Cha đến đây chỉ vì muốn hỏi về bạn trai của tôi thôi sao?"

Nhiếp Minh Vinh đưa đầu ngón tay lên gõ hai lần trên bàn, "Người bạn trai nhỏ mà con đang tìm là con trai của Túc Tùng Thanh à?"

"Chính là cậu ấy". Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch môi, "Không phải là cha đã yêu cầu tôi lấy lòng rồi còn thân mật hơn với em ấy sao? Cha biết rõ điều ước sinh nhật lần thứ mười chín của em ấy là gì, nhưng cha vẫn muốn tôi thoả mãn em ấy. Hiện tại tôi và em ấy đang sống chung với nhau". Hắn mang vẻ mặt không để tâm mà nói: "Đây không phải chính xác là những gì ông muốn đó sao? "

"Ước nguyện của mọi người sẽ luôn thay đổi theo thời gian." Nhiếp Minh Vinh chậm rãi nói, "Nếu là hai năm trước, con và con trai Túc Tùng Thanh yêu nhau quả thật là thuận theo ý cha, cũng là thuận theo ý nhà họ Nhiếp. Chỉ là cách đây hai năm đã không còn nữa, và việc con yêu cậu ta không giúp được gì cho con bây giờ cả."

Nhiếp Minh Vinh không ngừng gõ bàn, "Cha không cấm con yêu con trai, chỉ là chuyện tìm bạn trai và tìm bạn gái cũng như nhau. Con nên chú ý chọn người phù hợp."

"Bây giờ cha nói chuyện này cũng quá muộn rồi." Nhiếp Tĩnh Trạch bày ra vẻ mặt hờ hững, "Lúc trước cha không nên nói sự tình cho nhà họ Nhiếp biết, để cho tôi cùng em ấy sống chung một chỗ, chẳng lẽ cha không lo rằng tôi và cậu ấy xa cách bao năm mà vẫn có khả năng tìm lại nhau được à?"

"Nếu con nói như vậy thì toàn bộ mọi chuyện đều trở thành lỗi của cha nhỉ." Nhiếp Minh Vinh ngoài mặt cười nhưng không hề hài lòng, ông ta khẽ gập lòng bàn tay lại rồi dựa lưng vào ghế, "Bây giờ cha rất tò mò, con ở bên cậu ta là con thật sự vẫn còn yêu cậu ta hay đơn thuần là chỉ muốn muốn chống lại cha, muốn chọc giận cha đây? Dẫu gì khi ấy con chán ghét đứa nhỏ đó đến mức nào cha cũng thấy rõ thế mà."

"Về việc tôi yêu Túc Tức như thế nào, đương nhiên sau khi về nhà tôi sẽ đóng cửa lại nói cho em ấy biết. Tôi không có nghĩa vụ nào phải nói cho cha ở đây cả." Nhiếp Tĩnh Trạch đứng lên, "Nếu không có chuyện gì nữa thì xin đừng quấy rầy lúc tôi đang làm việc."

"Xem ra con cũng có chút chân thành đối với đứa nhỏ nhà họ Túc kia." Nhiếp Minh Vinh khẽ cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, "Vậy còn nhà họ Nhiếp thì sao?"

Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày nhìn cha của mình.

Hai tay Nhiếp Minh Vinh đặt đầu gối, thoải mái nói: "Từ nhỏ con chưa từng nghe lời cha, cha không thuyết phục được con, thế thì tài sản do nhà họ Nhiếp truyền lại có thể thuyết phục được con chăng? Cha đã nói với con từ lâu rồi, cha chỉ có đứa con duy nhất là con thôi. Cuối cùng mọi thứ trong gia đình họ Nhiếp cũng sẽ đều là của con, chỉ có một vấn đề sớm muộn gì cha cũng tin tưởng vào khả năng của con, còn khi mà con ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, không phải là cha không không biết."

Sau một vài lời báo trước, ông ta đưa ra câu chủ đề cốt lõi nhất: "Con chia tay với đứa trẻ nhà họ Túc đi, sau đó đính hôn với bất kỳ đứa trẻ nào của gia đình quyền quý có liên hệ với nhà họ Nhiếp, cho dù đó là con gái hay con trai cha cũng không có ý kiến. Vào ngày lễ đính hôn, cứ để cho tất cả khách mời ở đây làm chứng, cha sẽ tặng gia sản của gia tộc Nhiếp làm quà đính hôn."

Nhiếp Minh Vinh hỏi, "Con nghĩ sao?"

+

Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn ông bằng đôi mắt nặng nề, không nói gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi