CHẲNG NGỪNG


Edit: Quả táo có sâu | Beta: Hồng Vy
-
Hết lần này đến lần khác trên con đường theo đuổi tình yêu liên tiếp gặp thất bại, Túc Tức quyết định xuống tay từ chỗ Thẩm Tùy.

Nhưng mà Túc Tùng Thanh bận rộn xã giao không thấy bóng dáng, trước khi tìm được Túc Tùng Thanh, cậu nhận được một lời mời đi du lịch ngắn từ một người bạn trung học.
Sau khi Túc Tức đi rồi mới phát hiện bạn trai cũ cũng ở trong đó.

Túc Tức từ trước đến giờ đều không ăn lại cỏ cũ, nhìn thấy bạn trai cũ với vẻ ngoài chững chạc và điển trai hơn cũng chỉ nhẹ nhàng cười nhạt.

Tuy nhiên, thay vì né tránh, bạn trai cũ lại làm mọi cách để gần gũi Túc Tức, những lời nói của anh ta đều ngụ ý muốn quay lại với nhau.
Túc Tức lạnh lùng duy trì khoảng cách với đối phương, ánh mắt dừng vài giây trên người cái đuôi nhỏ mà bạn trai cũ đưa đến.
Bọn họ ở lại một đêm trong thành cổ, hầu hết các khách sạn gần sông đều đã chật kín, năm người chỉ đành đặt ba phòng đôi.

Túc Tức một mình một phòng, bốn người còn lại hai người một phòng.

Cái đuôi nhỏ của bạn trai cũ muốn ngủ cùng anh ta, nhưng anh ta nói cái đuôi nhỏ thích để đèn khi ngủ, còn mình thì để đèn thì không ngủ được nên từ chối, nhất quyết muốn cùng phòng với Túc Tức.
Trong ánh mắt giận dữ của cái đuôi nhỏ, Túc Tức vui vẻ đồng ý.
Bạn trai cũ vô cùng vui vẻ đi vào phòng Túc Tức, còn cái đuôi nhỏ không còn hồn vía đeo cặp sách đi về căn phòng cuối dãy.

Cảm xúc buồn bã của Túc Tức mấy ngày nay cuối cùng tốt lên một chút, nhìn bóng lưng của cái đuôi nhỏ nở một nụ cười vui vẻ.

Cậu cảm thấy cái đuôi nhỏ của bạn trai cũ này không tồi.

Có lẽ cậu có thể từ bỏ Nhiếp Tĩnh Trạch như vậy để kịp thời không bị tổn thương.
Sau khi bỏ túi xách xuống, Túc Tức đi tắm rửa trước.

Sau khi tắm xong, nhân lúc bạn trai cũ đi tắm, cậu mặc áo ngủ gõ cửa phòng cuối hành lang.

Cái đuôi nhỏ đeo dép lê loẹt xoẹt loẹt xoẹt chạy đến mở cửa.

Khi thấy người đứng ngoài cửa là Túc Tức vẻ mừng rỡ trên mặt biến mất thay vào đó là ánh mắt oán giận hỏi: "Cậu tới làm gì? Muốn khoe khoang với tôi sao?"
Túc Tức lướt qua cậu ta vào phòng, ngồi xếp bằng trên mép giường, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương: "Tôi không có thói quen ăn lại đồ cũ, so với anh ta thì tôi lại càng thích cậu hơn.

Hay là cậu bỏ anh ta cùng tôi ở bên nhau?"
"Cậu có bệnh sao?".

Ánh mắt thuần khiết của cái đuôi nhỏ căm tức trừng cậu: "Tôi sẽ không bao giờ yêu tình địch của mình."
Túc Tức nghe xong khẽ nhún vai: "Được rồi".

Cậu ngã xuống chăn bông mềm mại: " Cậu muốn hay không thì tối nay tôi cũng sẽ ngủ ở đây.

Tôi không thích cùng người cũ ngủ chung một phòng."

Cái đuôi nhỏ hừ khinh một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa.

So với để tình địch và người yêu mình ở chung một chỗ thì cậu ta thà tình nguyện hy sinh bản thân để mình và tình địch ở chung còn hơn.
Túc Tức không để ý nhiều đến sự thay đổi tâm trạng của cái đuôi nhỏ.

Cậu trở mình chui vào trong chăn, đặt tay lên ngực.
Bị cái đuôi nhỏ từ chối, cậu một chút cũng không khó chịu.

Túc Tức cuối cùng hạ quyết tâm phải theo đuổi bằng được Nhiếp Tĩnh Trạch.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sinh viên năm nhất cởi áo và mũ rằn ri, những đóa hoa mới thay nhau nở rộ.

Khuôn viên trường tràn ngập không khí yêu đương.

Trong suốt bảy ngày nghỉ, Túc Tức đều không nhìn thấy Túc Tùng Thanh.
Việc làm ăn nhà họ Thẩm xảy ra chuyện trong ngày Quốc khánh.

Khi Thẩm Tùy đi qua phòng sách, cậu ta nghe thấy vài lời của ba mình trong phòng làm việc, trong đó có nhắc đến tên Túc Tùng Thanh.

Khi Thẩm Tùy quay lại trường nhắc tới chuyện này với Nhiếp Tĩnh Trạch, hai người họ không hẹn mà cùng nghĩ đến những gì Túc Tức đã nói trước kì Quốc khánh.
Nhớ lại bản thân ném đồ trước mặt Túc Tức để chọc tức đối phương, trong lòng Nhiếp Tĩnh Trạch có hơi tức giận.

Sau một tháng bị Nhiếp Tĩnh Trạch kéo vào danh sách đen, Túc Tức ngoài ý muốn mà nhận được tin nhắn WeChat đầu tiên từ đối phương.

Buổi tối sau khi tan học hẹn gặp ở sân bóng phía sau kí túc xá.
Túc Tức cả người mặc toàn hàng hiệu, trên tay còn cầm theo chiếc bàn phím cơ mới mua.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi dưới khung bóng rổ đợi cậu.

Một chân dẫm lên cái bệ, một chân khác để trên đất, đôi lông mày rậm và sống mũi cao ẩn ẩn hiện hiện trong ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại.

Túc Tức đứng trước mặt hắn, đưa bàn phím trong túi cho hắn.
Người sau mở túi như lấy lệ sau đó liếc mắt một cái rồi đứng dậy xách trong tay, hắn liếc nhìn bộ quần áo mới trên người cậu: "Mời cậu ăn khuya, ăn không?"
Túc Tức không có thói quen ăn khuya.

Nhưng giờ phút này phát hiện ra mình không có cách nào cự tuyệt hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch dẫn cậu đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh sân bóng, đến quán tôm hùm đất ở phía sau siêu thị trường.

Đằng trước quán có đầy những chiếc bàn vuông và ghế dài, sàn nhà dính đầy dầu mỡ và khăn giấy dính đầy ớt dầu đỏ, trên bàn có những chiếc bát đũa khách đã ăn mà nhân viên chưa kịp dọn dẹp chất chồng lên và đống vỏ tôm hùm, mùi hăng hắc trong không khí xộc thẳng vào từng lỗ chân lông.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cậu đi ăn tôm hùm đất xào cay.
Túc Tức ngồi xuống chiếc ghế dài màu nâu sẫm, nhấc chân giẫm tờ giấy dính ở đế giày xuống, nghe thấy Nhiếp Tĩnh Trạch nói với người phục vụ: "Thật cay, cảm ơn."
Tôm hùm đất xào cay rất nhanh đã được mang lên.

Nhiếp Tĩnh Trạch đưa găng tay cho cậu, thấy cậu cầm găng tay chậm chạp không đeo, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ muốn tôi đeo găng tay cho cậu sao?"
Túc Tức nhận ra đối phương muốn làm khó dễ nhưng không muốn đứng dậy rời đi, chỉ lẳng lặng chìa hai tay ra đeo vào.
Thấy động tác của cậu, mặt Nhiếp Tĩnh Trạch trầm xuống, từ từ mở miệng: "Không phải cậu muốn yêu đương với tôi sao?" Hắn khẽ nhếch cằm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong mắt không hề ấm áp: "Trước tiên ăn hết một nồi này rồi nói tiếp."
Túc Tức chậm rì đeo găng tay vào, cầm một con tôm hùm đất, nâng mắt nhìn đối phương: "Nếu tôi ăn hết mà anh không muốn làm bạn trai tôi thì không phải tôi lỗ rồi sao?"

Nhiếp Tĩnh Trạch từ chối cho ý kiến, hắn cụp mắt đeo găng tay vào.
Túc Tức im lặng thu hồi ánh mắt, trong lòng tính toán một chút, cảm thấy bản thân có thể ăn năm con nhưng hiện thực quá phũ phàng, cậu chỉ mới ăn con đầu tiên đã đỏ mặt tháo gang tay ra, cầm lấy ấm nước trên bàn, rót nước liên tục.
Người đối diện ăn hết con tôm mà mặt không thay đổi.

Túc Tức ngồi đối diện không chớp mắt mà nhìn đối phương, chống cằm trầm ngâm.
Thích ăn cay, không ăn đồ ngọt.
Sau khi ăn xong, hai người theo đường cũ trở về.

Khi đi qua cánh cửa nhỏ ở sân bóng rổ, cổ tay Túc Tức bị siết chặt và kéo vào bức tường cạnh cửa, đôi mắt Nhiếp Tĩnh Trạch trong đêm tối sắc bén lạnh lùng: "Chuyện trong nhà Thẩm Tùy là do cậu làm?"
Túc Tức nghi ngờ hỏi lại hắn: "Chuyện gì?"
"Đừng giả vờ".

Nhiếp Tĩnh Trạch cong môi cười khinh: "Cậu làm như vậy còn không phải muốn tôi đến gặp cậu? Thẩm Tùy không phải bạn trai tôi, cậu không cần mất công mà xuống tay với cậu ta.

Nếu cậu có bản lĩnh đó sao không trực tiếp làm với nhà họ Nhiếp?"
Túc Tức lập tức muốn phản bác, cậu không hề làm bất cứ chuyện gì, nhưng chợt nhớ lại hồi Quốc khánh cậu thật sự có suy nghĩ như vậy, chỉ là còn chưa làm, trong lúc đó không mở miệng nói chuyện.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Túc Tức, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đã đến gặp cậu, chuyện nhà họ Thẩm cậu có thể bảo bố cậu dừng lại được rồi, nếu cậu còn chưa hài lòng." Hắn cười như không cười, lời nói mỉa mai: "Tôi sẽ đưa cho cậu một thứ miễn phí."
Nói đoạn hắn cúi đầu phủ lên môi Túc Tức, đầu lưỡi cạy hàm răng xâm nhập vào trong, ở trong khoang miệng dùng sức quấy đảo.
Qua hồi lâu, Nhiếp Tĩnh Trạch từ môi răng của cậu lui ra ngoài, một bàn tay nắm cằm cậu, rủ mắt đánh giá đôi môi đang dần đỏ lên, trên khuôn mặt lạnh băng tràn đầy trào phúng: "Mới cay như vậy đã không chịu được còn muốn cùng tôi yêu đương?"
Túc Tức tức giận che miệng đẩy hắn ra.
Sáng hôm sau, môi cậu đã bị sưng lên.
- Hết chương 7 -.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi