CHẲNG QUA CŨNG CHỈ LÀ MỘT NỮ NHÂN XUYÊN KHÔNG THÔI

24.

“Ta đã nói, thắng làm vua thua làm giặc, kết cục như thế nào vẫn chưa biết được đâu.”

Đường Cẩn giật lấy cái mõ của Cố Bình Sinh, ngồi ở một bên vừa gõ vừa nói với ta.

Ta không muốn để ý đến y, y lại càng nhiệt tình hơn:

“Tiểu cô nương, hãy nghe lời ca ca. Nếu muội đính hôn với ca ca, ca ca hứa trước khi thành thân sẽ không bỏ rơi muội. Không, không, sau khi thành thân càng không có chuyện đó.”

“Sau khi thành thân cũng không? Tề Vương điện hạ đây là không phải muốn vì ta mà từ bỏ hậu cung chứ?”

Ta bái Phật xong đứng dậy, đi về phía hậu điện, hôm nay ta tới ngoài việc lễ Phật ra, còn muốn giúp Thanh Thanh đưa một món đồ.

“Cũng không phải là không thể.”

Đường Cẩn nháy mắt, đi theo sau ta như một cái đuôi.

Vừa lúc dừng dưới tán cây ước nguyện trong sân chùa, ta xoay người nhìn y:

“Thần nữ cũng không biết, từ khi nào mà điện hạ có tình thâm ý đậm với thần nữ đến vậy?”

Ngay lúc Đường Cẩn chuẩn bị lại gần ta, một đám trẻ con từ phía sau tràn ra, vây quanh y.

"Ca ca, huynh đã lâu rồi không đến gặp bọn đệ, huynh nhìn xem, Tiểu Mao lại cao lên rồi."

Đường Cẩn quỳ xuống, mỉm cười sờ đầu đứa trẻ rồi nói:

"Gần đây đệ có học công phu với sư phụ không? Đừng lười biếng, nếu học tốt, lần sau ta sẽ mang kẹo mạch nha cho đệ."

Sau một tràng cười vui vẻ, lũ trẻ giải tán.

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, những cành cây già đã đâm chồi nảy lộc, Đường Cẩn đứng thẳng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với ta:

“Đó đều là những đứa trẻ mồ côi mất cha, mất mẹ trong cuộc phản loạn. Ngươi cũng biết ta là quân nhân…"

“...Khi ta còn trong doanh trại chứng kiến cảnh phu ​​thê bị chia cắt, đất nước bị diệt vong, gia đình bị ly tán.

Sau này, Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh và mẫu phi đều chết trong chiến tranh. Ta đã hứa với họ rằng sẽ dùng khả năng của mình tế thiên hạ chi lê dân, khai vạn quốc chi thịnh thế*. Ta không muốn lừa dối tiểu cô nương như nàng. Ta thật sự có tình cảm với nàng. Mặc dù ta chưa hẳn là yêu nàng, nhưng lời hứa hôm nay của ta tuyệt đối là sự thật, A Ninh, ta thật sự hy vọng nàng sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

*Đại khái là thiên hạ thái bình, vạn dân an ổn.

Nói xong, y quay người rời đi, nhưng khi đến cổng, y đột nhiên quay lại nhìn ta:

"Tiểu cô nương, cảm ơn món quà năm đó. Đó là món quà sinh thần quý giá nhất mà ta từng nhận được."

Dưới bóng râm của ngôi chùa cổ kính, y rút ra một chiếc lục lạc, ta mơ hồ nhìn thấy chữ “Ninh” trên chiếc lục lạc, giống hệt chiếc trên vòng tay của ta.

Thì ra y chính là tiểu ca ca không được ai tổ chức sinh thần.

25.

Ngày hôm đó trùng hợp là ngày Ly Quốc thành lập, triều thần yết kiến, hoàng cung rất náo nhiệt.

Năm ấy ta mới có năm tuổi đi theo mẫu thân cùng tiến cung chào hỏi các nương nương. Nhưng khi đó ta còn ham chơi, thừa dịp mẫu thân cùng mệnh phụ nói chuyện với nhau bèn lén đi ra ngoài, chạy đến bên cạnh một cái ao, liền thấy có tiểu ca ca mặc hoa phục đứng bên cạnh ao khóc thút thít, ta cảm thấy rất là kỳ quái, liền tiến lên dò hỏi. Y nói hôm nay là sinh thần mười tuổi của y nhưng phụ thân y không nhớ rõ, cũng không tổ chức sinh thần cho y, còn nói mẫu thân của mình đã qua đời rồi, y cũng không được phụ thân yêu thương.

Khi sinh thần ta đã được tổ mẫu tặng một vòng tay như ý, trên vòng có hai chiếc lục lạc, ta tháo xuống một cái đưa cho hắn:

“Tổ mẫu nói phụ mẫu trong thiên hạ đều yêu thương con cái của mình, chỉ là đôi lúc họ có quá nhiều con nên chưa nhìn thấy ngươi. Đây là quà sinh thần năm nay của ta, ta cho ngươi một nửa, ca ca, sinh thần vui vẻ.”

Chớp mắt đã mười năm trôi qua.

Không ngờ tiểu ca ca ngày ấy không được ai nhớ sinh thần, nay đã trở thành một Hoàng tử được mọi người ủng hộ và sẽ trở thành Thái tử do phụ thân mình ngầm lựa chọn.

Sau khi Đường Cẩn rời đi, ta tìm thấy Cố Bình Sinh vẫn đang chép kinh ở hậu viện, bèn đưa hộp gấm Thanh Thanh nhờ ta mang theo:

“Ngày mùng năm tháng sau Thanh Thanh sẽ thành thân, nếu Vĩnh Định Bá rảnh rỗi có thể ra cổng thành tiễn nàng ấy."

Cố Bình Sinh cầm lấy hộp gấm, mở ra nhìn vào bên trong, tuy ta không biết bên trong đựng cái gì, nhưng có thể thấy rõ bàn tay cầm hộp gấm của hắn đang run rẩy. Một lúc sau, đợi bình tĩnh lại đôi phần rồi hắn mới nói:

“Đa tạ tiểu thư rất nhiều, coi như quà tạ ơn, ta muốn nói với tiểu thư một bí mật.”

“Viên kẹo đường năm đó, là do A Cẩn nhờ Tấn Vương đưa cho tiểu thư.”

Trong nháy mắt, ta cảm giác niềm tin của ta đã sụp đổ ngay trước mắt.

Mấy năm nay, ta dung túng Đường Tiêu tất cả đều là vì nhớ năm đó lúc ta suy sụp nhất là lúc hắn cho ta ấm áp, thì ra tất cả đều không phải hắn cho ta.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng chạy đến cổng chùa, nhưng người sớm đã không còn ở đó.

Sau đó, ta đến phủ Tề Vương, mới biết được Bắc Dung có biến, Đường Cẩn đã vội vã trở về biên ải ngay trong đêm.

26.

Ba tháng sau.

Trong ba tháng, Thanh Thanh đã thành thân với Lộ Trí, kể từ lần gặp gỡ ở chùa Quế Lâm đó, ta chưa bao giờ gặp lại Đường Cẩn nữa.

Ngày tháng càng như giếng cổ không gợn són, càng là ám lưu dũng động.*

*Y chỉ bề ngoài yên tĩnh nhưng đang che đậy sóng lớn bên trong.

Đó là ngày mồng năm tháng sáu âm lịch, năm Tuyên Chiếu thứ mười.

Tấn Châu đột nhiên có biến, Tấn Vương - người bị biếm đến Tấn Châu ba tháng trước đã liên hợp với Nhung tộc phương bắc, tập kết ba mươi vạn đại quân từ Toái Ngọc Phong nhập quan, bọn họ có hỏa lực mạnh gọi là thuốc súng. Khi người trong kinh nhận tin, phản quân đã chiếm được ba thành trì.

Tin tức truyền về triều đình, Tề Vương Đường Cẩn ở biên giới xa xôi, xin tự mình dẫn quân đi dẹp loạn. Tuy nhiên, tân triều sơ lập mười năm phải đàn áp nhiều cuộc nổi dậy, số quân có thể huy động chỉ có ba mươi vạn.

Tuy binh lực ngang nhau, nhưng trong triều mọi người đều biết, ba mươi vạn quân Bắc Nhung mang theo thuốc súng có thể coi là thực lực gấp đôi, trận chiến này cực kỳ nguy hiểm.

Ta đến chùa Quế Lâm cầu nguyện cho y, Cố Bình Sinh giúp ta gõ mõ và tụng kinh, bên cạnh cái mõ của huynh ấy, ta nhìn thấy một chiếc hộp, chính là hộp gấm mà Thanh Thanh đưa cho huynh ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi