CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1060:

Nghĩ tới đây, ông ta vô cùng tự trách.

“Không sao, anh có thể bình an trở về là tốt rồi”

Diệp Phi cười trấn an: “Còn công đạo, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại”

“Đúng vậy, báo thù không thể vội được, việc cấp bách hiện giờ là anh và chị cả phải mau chóng tốt hơn”

Đường Nhược Tuyết cũng nhẹ giọng nói một câu: “Nhưng sau này không thể làm chuyện điên rồ nữa”

“Anh chỉ là một người bình thường, không phải là võ giả, chạy tới đại bản doanh của người ta báo thù, đây không phải là tự chui đầu vô lưới sao?”

“Hơn nữa đối với chị cả mà nói, anh bình an vô sự quan trọng hơn báo thù, nếu không thì chị ấy thay anh chắn không có ý nghĩa rồi”

Cô nhắc nhở Hàn Kiếm Phong: “Cho nên lại có chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ kỹ, đừng hành động lõ mãng”

“Anh hiểu rồi…” Vẻ mặt Hàn Kiếm Phong áy náy: “Anh là bị mẹ kích thích, đầu óc nóng lên, cho nên cầm cung nỏ và xăng qua đó”

Diệp Phi bất đắc dĩ lắc đầu, ít nhiều gì cũng hiểu hành động của Hàn Kiếm Phong, chắc chắn là bị Lâm Thu Linh mắng thậm tệ.

“Đừng lo lắng, lát nữa em sẽ đuổi bà ấy về Long Đô”

Đường Nhược Tuyết trấn an: “Anh dưỡng thương vài ngày đi, cơ thể tốt hơn một chút cũng về Long Đô với chị cả, em sẽ sắp xếp công việc cho anh”

“Hoặc là em cho anh một khoản tiền, anh cầm lấy làm lại nghề chính”

Cô đã sắp xếp con đường cho Hàn Kiếm Phong.

“Cảm ơn Nhược Tuyết”

Vẻ mặt Hàn Kiếm Phong cảm kích, sau đó cười khổ nói: “Nhưng công việc và công trình thì thôi, anh đã từng này tuổi, ngoại trừ nhìn cửa chính thì không làm được gì”

“Muốn làm công trình, cũng không làm nổi, nước quá sâu, sớm vài năm anh còn có thể cố gắng, bây giờ thật sự khó mà làm được”

“Hơn nữa Long Đô vô cùng rắc rối phức tạp, anh lấy tiền của em chỉ sợ mất trắng”

Ông ta khéo léo từ chối ý tốt của Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết sửng sốt: “Không công việc, không làm nghề chính, anh muốn làm gì?”

Hàn Kiếm Phong cúi đầu không đáp.

Diệp Phi mỉm cười: “Anh rể, không phải là anh không muốn làm việc và không muốn làm công trình, thực ra anh không muốn Nhược Tuyết giúp, cũng không muốn như vậy về Long Đô”

Thân hình Hàn Kiếm Phong chấn động, hơi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cười khổ một tiếng im lặng.

Đường Nhược Tuyết nheo mắt lại: “Rốt cuộc là có ý gì?”

“Anh rể bị Lâm Thu Linh mắng thành chim sợ cành cong”

Diệp Phi giải thích một câu: “Anh ấy cảm thấy, anh ấy quay về Long Đô với bộ dạng như vậy, trở về còn dựa vào em ăn cơm, chẳng khác nào tiếp tục ăn cơm mềm của nhà họ Đường”

“Bất kể là công việc hay công trình mà anh ấy làm, anh ấy đều vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được trước mặt Lâm Thu Linh”

“Anh rể hy vọng dựa vào sức mình dốc sức làm ra chút thành tựu”

“Cho dù không thể áo gấm về nhà, cũng có thể đứng thẳng lưng ứng xử”

Anh nói ra tiếng lòng ở sâu trong lòng Hàn Kiếm Phong.

Hàn Kiếm Phong nhìn về phía Diệp Phi, trên mặt tràn ngập cảm kích, rất cảm tạ Diệp Phi nói ra những lời ông ta khó mà mở miệng.

Đường Nhược Tuyết nghe thấy thế hiểu ra: “Hóa ra là anh muốn làm ra chút thành tích rồi mới trở về”

Đổi lại là trước đây, cô chắc chắn sẽ châm chọc Hàn Kiếm Phong chết vì sĩ diện, nhưng mấy ngày nay ở chung với Diệp Phi, cô cũng bắt đầu có thể thông cảm với người khác.

“Được rồi, anh tạm thời không quay về, em sẽ bảo bố mẹ và chị cả về Long Đô trước”

“Nhưng mà anh không quay về, không tiếp nhận công việc em sắp xếp, không có vấn đề gì, nhưng không nhận tiền của em, anh Đông Sơn tái khởi kiểu gì?”

Đường Nhược Tuyết nhìn Hàn Kiếm Phong nói: “Anh coi như là em cho anh vay tiền đi, hoặc em dùng để đầu tư là được, đừng ngay cả tiền cũng từ chố “Nếu Lâm Thu Linh biết rõ, không chỉ tìm anh ấy đòi lại tiền, còn châm chọc anh ấy là phế vật”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi