CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1129:

Sau khi Trần Tích Mặc cười chế nhạo xong thì dẫn người đi vào cửa tiệm rồi lạnh lùng quát nhóm Hàn Kiếm Phong: “Đừng đụng hư cửa sổ, tất cả đều là hàng nhập khẩu cấp cao đó”

Cô ta chế giễu Diệp Phi không biết tự lượng sức mình mà cố sống cố chết mở thêm quán trà khác, đồng thời cũng tức giận Diệp Phi không biết hối cải và vẫn không chịu ngoan ngoãn thỏa hiệp với mình.

Hàn Kiếm Phong mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại cười cười lắc đầu.

“Tích Mặc, cháu đã đến rồi à?”

Thẩm Bích Cầm thấy Trần Tích Mặc xuất hiện thì nở nụ cười chào hỏi: “Ngồi đi, dì đi rót cho cháu ly nước”

“Dì, xin hãy gọi tôi là cô Trần.”

Trần Tích Mặc trút cơn giận đối với Diệp Phi lên người Thẩm Bích Cầm: “Còn nữa, đây là cửa hàng của tôi, tôi đã là chủ thì không cần một người khách như dì phải đi rót nước”

Cô ta vốn cho là Diệp Phi bình tĩnh suy nghĩ một đêm cũng nhận ra được bản thân tức giận là ngây thơ nên sẽ sớm liên lạc với mình để hòa giải.

Kết quả Diệp Phi không hề phản ứng.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta tới sớm, cô ta muốn cho Diệp Phi biết tay.

“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi cô Trần”

Thẩm Bích Cầm sửng sốt vì không ngờ Trần Tích Mặc lại trở mặt như vậy.

Nhưng bà không hề tranh chấp mà chỉ bình tĩnh gật đầu: “Chúng tôi sẽ dọn xong nhanh thôi.”

“Nhớ cho kỹ, thứ thuộc về các người mới có thể dọn đi, không phải của các người thì không thể lén lấy đi”

Trần Tích Mặc vòng hai tay trước ngực nói với giọng rất lạnh lùng: “Tư Thành, anh dẫn người coi chừng bọn họ.”

“Được”

Thẩm Tư Thành vung tay lên: “Tích Mặc, em yên tâm, bảo đảm không để cho bọn họ lấy đi một sợi tóc.”

Nhóm Thiên Hữu lập tức cười rồi tản ra, mỗi người coi chừng một người, không những không để cho nhóm Hàn Kiếm Phong đụng hư vách tường mà còn lục trong dược liệu xem có giấu đồ gì không.

Diệp Vô Cửu không thể không chống đối: “Các cậu làm thế là quá đáng rồi đấy, coi chúng tôi là ăn trộm sao?”

“Không còn cách nào cả, ai bảo trước kia vợ ông từng trộm công thức bí mật?”

Thẩm Tư Thành cười lạnh: “Không coi chừng mấy người thì ai biết sẽ trộm cái gì của Tích Mặc?”

Hàn Kiếm Phong xì mũi coi thường: “Không phải trong lòng các anh biết rõ Dì Thẩm có trộm công thức bí mật hay không sao?”

Thẩm Tư Thành nghiêm mặt: “Không phải là bà ta trộm thì chẳng lẽ là cụ ngoại đổ oan à?”

“Tư Thành, đừng tốn nước miếng với bọn họ nữa, tìm mấy người đập bảng hiệu và biển quảng cáo đi”

Trần Tích Mặc liếc qua Diệp Phi đang đứng ở ngoài xem cuộc vui: “Thông báo cho tất cả các nhà quảng cáo ở cả Thiên Thành là em không muốn nhìn thấy năm chữ Trà thảo mộc Thái Bà nữa”

Người phụ nữ trở mặt vô tình quyết tâm muốn cho Diệp Phi quỳ xuống van xin mình.

“Vút”

Lúc Diệp Phi đang đứng ở ngoài lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra thì một chiếc xe dã ngoại màu đen vụt qua dừng ở bên cạnh anh.

Cửa xe được mở ra, Trần Thần Hi đeo kính mang tất chân đi ra.

Tiếp đó mấy người phụ nữ mặc sườn xám anh đã gặp ở nhà hàng Hoàng Đình cũng đều ăn mặc đẹp đế xuất hiện.

Người còn chưa đến gần thì mùi hương đã ập vào mũi Diệp Phi trước.

“Diệp Phi, thấy thế nào?”

Hiển nhiên Trần Thần Hi đã biết tất cả những chuyện xảy ra hôm qua cho nên vẻ mặt lộ ra vẻ thắng lợi.

“Có phải hối hận vì không nghe lời đề nghị của tôi không?”

“Nếu như lúc trước cậu nghe lời tôi làm bạn với Trần Tích Mặc thì bây giờ cậu không chỉ không cần dọn đi mà còn có thể có được tình bạn với Tích Mặc và sự trợ giúp của tôi.”

“Đáng tiếc cậu quá tham lam, muốn cá chép vượt Long Môn, trèo cao với Tích Mặc, kết quả gà bay trứng vỡ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi