CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1147:

Diệp Phi nhìn Trần Tích Mặc với ánh mắt lạnh lùng hơn: “Các người nợ Sư phụ Cung một lời xin lỗi đấy”

Sư phụ Cung mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi không sao, bọn họ đúng là có mắt mà không thấy núi Thái sơn trước mặt.”

Rất bình tĩnh, còn ngăn Diệp Phi phản bác lại giúp mình.

Ông ta nhẹ nhàng lắc đầu với Trân Thần Hi: “Tổng giám đốc Trần, bà không biết bà mất đi cái gì đâu”

Trần Thần Hi nhìn Diệp Phi, không nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt đang vặn vẹo của bà ta.

“Vèo.” Đúng lúc này, một quả pháo hoa khác lại tung lên bầu trời.

Sau đó, một giọng nói lớn vang lên: “Võ Minh Thiên Thành, “Cái gì, là Hồ Sơn Hà?”

“Đây là phó hội trưởng Võ Minh, một trong số ít ở Thiên Thành, tại sao ông ta lại đến đây?”

“Nghe nói tổng giám đốc Trần đã đích thân thay nhà họ Thẩm mời, người ta nể mặt nên tới một chút”

Hàng trăm người có mặt ở đó lại bắt đầu xôn xao.

Hồ Sơn Hà… đây chính là một nhân vật tai to mặt lớn.

Nếu Sư phụ Cung được kính trọng bởi các mối quan hệ và uy tín của mình, thì Hồ Sơn Hà dựa vào sức mạnh và năm đấm để khiến mọi người phải kính nể.

Ông ta chỉ đứng sau Lôi Thiên Tuyệt trong Võ Minh, Hàn Hiếu Trung dựa vào Lôi Thiên Tuyệt để làm trời làm đất, nhưng cả đời cũng không thể làm hội trưởng.

Nhưng Hồ Sơn Hà có đủ mọi điều kiện để thay thế địa vị của Lôi Thiên Tuyệt.

Chỉ cần Lôi Thiên Tuyệt nghỉ hưu, hoặc từ chức do phạm sai lầm thì Hồ Sơn Hà sẽ là hội trưởng tiếp theo.

Cho nên đám cụ ngoại và Thẩm Bảo Đông đều giật mình, bày ra vẻ mặt hớn hở đi về phía đoàn xe để nghênh đón.

“Tổng giám đốc Trần, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ này”

Bà cụ ngoại vừa đi lên trước vừa bày tỏ lòng biết ơn đối với Trần Thần Hi: “Ân đức cao vời vợi, nhà họ Thẩm nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ” Cả nhà tải ứng dụng Truyện Hola đọc thêm chương nhé!

Trần Tích Mặc cũng có vẻ phấn khích: “Mẹ, cám ơn mẹ”

Mặc dù họ đã hạ thấp uy tín của Công Tôn Thiến, Thích Man Thanh và Sư phụ Cung để khiến Diệp Phi bớt nở mày nở mặt, nhưng nói thế nào ba người này cũng là những nhân vật quan trọng.

Nhà họ Thẩm thực sự cần một cao thủ mạnh hơn để giành chiến thắng trong một trận đấu này.

Sự xuất hiện của Hồ Sơn Hà giống như là một cục than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi dày vậy.

“Cảm ơn cái gì chứ, đều là việc nên làm mà”

Trần Thần Hi cười nhẹ: “Sau này nhà họ Thẩm cũng sẽ là nhà của Tích Mặc mà. Tôi làm chút chuyện này cũng có đáng gì đâu”

Thẩm Tư Thành phấn khích: “Bác yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tích Mặc”

Trần Tích Mặc quay đầu nhìn lại nhìn thoáng qua Diệp Phi.

Vốn dĩ cô ta muốn nhìn thấy Diệp Phi kinh hãi, nhưng Diệp Phi vẫn bình tĩnh nói chuyện với Sư phụ Cung và Công Tôn Thiến.

Điều này khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu.

Trần Thần Hi và những người khác lại thấy thật nực cười, họ cho rằng Diệp Phi đang giả vờ giả vịt, nhưng trong lòng đã sớm nổi phong ba bão táp rồi.

Chẳng mấy chốc, trong số khoảng hơn mười anh em Võ Minh, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đỏ bừng và tư thế hiên ngang đi tới.

“Bà cụ ngoại, tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Trần, buổi sáng tốt lành”

“Xin chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng kỷ niệm ba mươi năm vui vẻ.”

Người đàn ông trung niên sải bước về phía trước và bắt tay với bà cụ ngoại, Thẩm Bảo Đông và Trần Thần Hi, như thể nhà lãnh đạo đang thăm hỏi với cấp dưới của mình.

“Mấy ngày trước phó hội trưởng Hồ đi thị sát nước ngoài, hôm nay mới trở về Thiên Thành”

Trần Thần Hi giải thích với đám bà cụ ngoại: “Nhà còn chưa về đã đi thẳng từ sân bay đến đây”

“Phó hội trưởng Hồ có tâm quá”

– Bà cụ ngoại dùng sức lắc mạnh bàn tay của Hồ Sơn Hà: “Ông nể mặt nhà họ Thẩm như vậy, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Trương Tú Tuyết cũng phụ họa: “Đúng vậy phó hội trưởng Hồ, trưa nay nhất định phải uống hơn hai chén nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi