CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1333:

Bọn họ đã trở thành kẻ thù với Diệp Phi từ lâu rồi, nếu Diệp Phi có quyền hô phong hoán vũ, vậy người phải chịu nạn là bọn họ.

“Đúng vậy, nhất định phải lấy được đem về, một tên ngu ngốc không xứng đáng có được một công thức công thức tốt như P Lâm Thất Di cũng lên tiếng hùa theo, bà ta cũng có thể thấy trước được lợi ích to lớn của loại thuốc này, nếu Diệp Phi sản xuất nó, anh sẽ lập tức trở thành người nổi tiếng quyền quý ở Long Đô.

Bà ta thật không muốn nhìn thấy Diệp Phi đứng trên đỉnh cao.

“Ra tay với Diệp Phi rất khó. Tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết ra tay như thế nào”

Uông Kiều Sở vẫn đang rất đau đầu tìm cách đối phó với Diệp Phi, công khai hay bí mật đều không ổn: “Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lâm Thất Di cùng với tin tức đó, tôi đột nhiên biết cách làm sao để lấy được phương pháp điều chế rồi”

Có một nụ cười len lỏi trên khuôn mặt của anh ta.

Nguyên Họa sửng sốt: “Ý của anh là?”

“Đường Nhược Tuyết!”

Trong mắt Uông Kiều Sở lóe lên một tia sáng, thoáng cái anh ta đã nhìn ra lỗ hổng để lấy được công thức bí mật: “Đường Nhược Tuyết là cộng sự của Diệp Phi, Diệp Phi cực kỳ yêu cô ta. Anh ta nhất định sẽ không đề phòng cô ta, và anh ta nhất định sẽ cho cô ta công thức bí mật”

“Thất Di lại là dì của Đường Nhược Tuyết, và còn là giám đốc trên danh nghĩa của tập đoàn Đường Thị, không thể tham gia hạng mục thì không có nghĩa là không thể tiếp cận..” Uông Kiều Sở bước tới chỗ Lâm Thất Di, vươn tay vỗ vai bà ta, cười nói: “Thất Di, cho dì kinh phí ba trăm năm mươi tỷ để nghĩ cách lấy bản sao công thức bí mật”

“Sau khi hoàn thành, tôi sẽ chia cho dì mười phần trăm lợi nhuận!”

Khi Uông Kiều Sở và những người khác đang lên kế hoạch chiếm đoạt Nhược Tuyết bạch dược, Diệp Phi đang tiễn Đường Nhược Tuyết trở về biệt thự nhà họ Đường, và sau đó một mình quay trở về Kim Chi Lâm.

Đường Nhược Tuyết vốn dĩ định mời Diệp Phi vào nhà ngồi chơi, nhưng Diệp Phi đã từ chối khéo.

Anh và Lâm Thu Linh như kiểu sao hỏa và trái đất, và một khi họ gặp nhau nhất định sẽ nổ tan tành.

Diệp Phi không muốn đụng mặt cô ta.

Đường về rất ít xe cộ, vì vậy Diệp Phi lái xe vùn vụt, chẳng mấy chốc đã về đến con đường chỗ phòng khám Kim Chỉ Lâm.

Nhưng khi đến gần phòng khám, Diệp Phi đi chậm lại.

Phía trước có một chiếc xe ô tô cỡ trung chắn đường.

Ngay sau đó, phía sau anh lại có ba chiếc xe thương vụ chạy đến chặn không cho Diệp Phi lùi xe.

Sau cùng, một chiếc xe Lincoln thân dài xuất hiện ngay trước mắt Diệp Phi.

“Cạch cạch cạch!” Cửa xe vừa mở, mười mấy tên đô con và năm người cả nam lẫn nữ mặc đồ đen chui ra.

Một tên không tai, một tên mắt chột, một tên cụt tay, một tên thọt, tên cuối thì câm.

Cả năm tên đều là người tàn tật, nhưng hành động không hề chậm chạp, lanh lẹ như cá chạch, thân thể toát ra khí chất lạnh lùng u ám.

Ánh mắt thăm dò họ nhìn Diệp Phi như thể đôi mắt của một con rắn độc.

Diệp Phi không cần phí lời, mở cửa xe: “Bọn bây là ai? Muốn làm gì?”

Tên không tai bước lên trước lạnh lùng nói: “Mày là Diệp Phi?”

Người đàn bà chột mắt nói thêm: “Có phải là mày hại Aoki không?”

Tên thọt nhìn Diệp Phi chằm chằm rồi hét lên: “Có phải Huyền Bà bị giết bởi đòn đánh lén của mày không?”

Tên một tay cũng trầm giọng hỏi: “Cũng là mày khiến cô Trịnh bị giam phải không?

Tên sau ngữ khí hung hãn hơn tên trước, câu sau gay gắt hơn câu trước, hợp sức lại để đẩy lùi khí thế của Diệp Phi.

“Hóa ra bọn bây là tay sai của nhà họ Trịnh”

Nghe họ nói, Diệp Phi nhanh chóng đáp trả: “Sao? Không thể đấu một cách quang minh chính đại, mà lại muốn dùng thủ đoạn hả?”

Diệp Phi đoán rằng nhà họ Trịnh sẽ trả thù, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, rõ ràng vụ việc trong quán bar đã thực sự khiến nhà họ Trịnh sôi máu.

Nhưng nghĩ sâu xa thì cũng đúng, vụ việc đó không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Trịnh mà họ còn phải tìm cách ăn nói với Huyết Y Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi