CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1990:

Sắc mặt Thẩm Hồng Tụ hơi trắng lên, hai chân rời khỏi mặt đất trong chốc lát, thân thể giống như con diều được thả lên.

Lúc thân mình đang giữa không trung, cô ta kéo một cành cây, tung cả người ra ngoài, khoảng cách được kéo ra hơn mười mét.

‘Sắc mặt người áo xám thay đổi, gã biết cô ta sắp rút lui, bước chân nhanh.

chóng đuổi theo, đã thấy Thẩm Hồng Tụ chui vào trong cỏ.

“U..” Cùng lúc đó, âm thanh cảnh báo phát ra trong đường hầm, vô số xe cảnh sát xuất hiện.

Người áo xám thấy thế chỉ có thể dừng bước chân không đuổi nữa, nhìn quét qua thi thể đầy đất, sau đó nâng Hắc La Sát lên oán hận rời đi.

“Tên kia không chỉ có kĩ thuật bần súng lợi hại, thân thủ cũng rất ghê gớm?”

Sau hai tiếng, trên boong tàu Alysa, Diệp Phi xử lý vết thương cho Thẩm Hồng Tụ, tò mò hỏi một câu.

“Đúng vậy!”

Thẩm Hồng Tụ ngồi trên ghế mở miệng: “Không thấy tôi bị thương sao? Nếu không phải tôi nhanh chân chạy trước, có khi lần này đã phải vứt lại mạng nhỏ rồi”

Cô ta đã thay một bộ đồ rộng thùng thình, đã bỏ bớt sát khí trên người lúc ở trên núi, tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của người phụ nữ.

Trong tay cô ta ôm một cây guitar, đang đàn bài hát “Bát mì thịt bò vong tình”

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”

Diệp Phi cười: “Tôi còn tưởng có thể thuận lợi diệt Miêu Truy Phong, thành viên tỉnh anh của Miêu thị, không ngờ phía sau còn giấu một tên thợ săn”

“Xem ra tôi đã coi thường Miêu Kinh Vân rồi.”

Anh như có điều suy nghĩ: “Điều này cũng chứng minh, lần này Miêu Kinh Vân mời tới không ít cao thủ”

Tuy bởi vì người áo xám kia đột nhiên xuất hiện, khiến cho tên điên Miêu Truy Phong kia chạy mất, nhưng tiêu diệt được hơn hai mươi người của Hắc La Sát, Diệp Phi vẫn khá hài lòng.

Ít nhất Miêu Kinh Vân đã thiếu mất một cánh tay đắc lực, cũng bại lộ sự tồn tại của người áo xám.

“Anh không quan tâm đ ến sống chết của tôi à?”

Thẩm Hồng Tụ liếc nhìn Diệp Phi: “Tôi suýt chút nữa bỏ mạng rồi, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.”

“An toàn của cô tôi không lo chút nào”

Diệp Phi nhàn nhã nói: “Cô vốn xuất thân từ Ô Y Hạng, từng trải nhiều như vậy, đã sớm Tiểu Cường đánh không chết rồi”

Thẩm Hồng Tụ cảm khái một tiếng: “Thực sự là người so với người tức chết người, nếu đổi thành Đường Nhược Tuyết, ước chừng anh đã căng thẳng đến khóc”

“Vốn là không có việc gì mà”

Diệp Phi bôi một chút Hồng Nhan Bạch Dược lên lỗ tai cô ta: “Cô xem, máu cũng không chảy…

Thẩm Hồng Tụ tức giận mắng: “Cút!”

Sau đó cô ta nhẹ nhàng hát một khúc: “Ông chủ cho tôi một bát mì thịt bò vong tình, không bỏ nước mắt, không bỏ đau khổ, chỉ bỏ cho tôi chút canh vong tình…”

“Cậu Diệp, dựa theo bức vẽ chân dung chị Hồng đưa tôi, chúng ta đã xác nhận được thân phận người áo xái Lúc này vẻ mặt Thái Như Yên căng thẳng chạy qua đây, cung kính đưa một phần tài liệu cho Diệp Phi: “Gã ta là sư huynh của Hắc La Sát, Sí Thiên Sứ!”

“Bịch bịch bịch-—’ Miêu Truy Phong quay trở lại vườn hoa Miêu Thị, còn chưa kịp ôm lấy Miêu Kinh Vân, đã bị Sí Thiên Sứ quay lại đạp cho một cái.

Sĩ Thiên Sứ không nói nửa câu, thấy Miêu Truy Phong là cứ đánh một trận Xuống tay tàn nhẫn, làm cho vệ sĩ xung quanh không dám ngăn cản, chỉ có thể chạy đi tìm Miêu Kinh Vân.

Miêu Truy Phong giơ tay lên cản lại, kết quả sau khi bị đá một cái hung ác còn phải chịu đựng nặng hơn, anh ta liền hạ tay xuống cười với Sí Thiên Sứ: “Thảng chó, có bản lĩnh thì giết tao đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi