CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 2013:

Diệp Phi lại kiểm tra lại bản thân, cũng phát hiện ra không có gì khác lạ, nhưng cũng “Không mấy ngạc nhiên”, lấy ra kim bạc mau chóng giải độc cho Tịch Diệt sư thái.

Kim Trí Viên nhìn vào Miêu Kinh Vân nói: “Miêu Kinh Vân, mày thật là vô sỉ”

Cô ta không ngờ rằng, đối phương sẽ hạ độc trong tối “Đối với tôi mà nói, vô sỉ bỉ ối đều chẳng còn ý nghĩa gì cả, chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc”

“Miêu Kinh Vân ha ha cười lớn: “Hơn nữa tôi cũng không có hứng với các người, tối nay tôi đến, chỉ cần Diệp Phi chết đi”

Miêu Kinh Vân dừng đập chiếc hộp, khiến những khách khứa bị trúng độc đều được thở nhẹ một hơi.

Diệp Phi tiến lên phía trước nói: ‘Miêu Kinh Vân, người cậu muốn giết là tôi, có bản lĩnh thì hãy chỉ nhảm vào mình tôi, cậu uy hiếp bọn họ làm gì?”

“Tôi động thủ giết các người thì quả thực rất nhàm chán.

Miêu Kinh Vân nhếch mép cười với Diệp Phi: “Tôi thích nhìn bọn họ sống không bằng chết”

Với Miêu Gia Ý, nửa bên tai “Chỉ có như vậy, tôi mới không cảm thấy có của tôi, Hắc La Sát, còn có cục tức trong lòng”

“Diệp Phi, bây giờ cậu chỉ còn có hai lựa chọn, một là gi ết chết tám trăm người ở đại sảnh này, hai là bị tám trăm người tại đây gi ết chết”

“Tất nhiên, tôi cũng có thế miềm lòng một chút, cậu còn có thể lựa chọn tự sát, nếu không hội trưởng Kim bọn họ cũng khó xử”

Giết người diệt tâm, Miêu Kinh Vân cảm thấy, chiêu này của mình rất không tệ.

“Còn có một sự lựa chọn…. trong lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng không một chút sát khí vang lên: “Đó chính là, gi ết chết các người!”

Quyền Tương Quốc từ trên lầu bước chậm xuống, thân hình gầy gò, bóng dáng giống như một ngọn núi Thái Sơn bị dập tất, đồn nén lại cả một đại sảnh.

Quyền Tương Quốc vừa xuất hiện, ngay lập tức làm cho xung quanh trở nên yên lặng.

Ánh mắt của toàn bộ khách khứa đồng loạt nhìn về Quyền Tương Quốc.

Có tò mò, có kinh thường, có dò xét.

Giết sạch bọn Miêu Kinh Vân.

Một bậc thầy Dịch Kiếm đã tàn phế từ lâu, rốt cuộc có sức mạnh gì mà dám xưng như thế?

Quyền Tương Quốc gầy đét y hệt cây trúc, Miêu Kinh Vân dường như có thể dùng một đòn đánh chết ông ta.

“Ông ngoại!”

Kim Trí Viên vội vàng đi ra tiếp đón, lông mày đang nhíu chặt cũng dãn ra.

Trong mắt của cô ấy, chỉ cần ông ngoại xuất hiện, sẽ không có vấn đề nào là không thể giải quyết.

Quyền Tương Quốc ôn hòa vỗ vai Kim Trí Viên, sau đó chậm ra đi tới trước mặt Diệp Phi “Thần y Diệp, thật là ngại quá, vốn dĩ muốn mời cậu tới cùng nhau uống ly rượu, kết quả lại để cậu bận tối mày tối mặt rồi.”

Ông ấy cười áy náy: “Đợi tôi xử lý xong mấy chuyện này, sẽ quay lại đền bù cho cậu.”

Bà Tiền bọn họ nhịn không được mà cười giễu cợt một tiếng, một ông cụ tám mươi tuổi rồi còn cứ tỏ vẻ.

Còn xử lý xong mấy chuyện nữa chứ, đêm nay vẫn còn sống là không tệ rồi.

Bà Tiền càng cảm thấy, địa vị của nhà họ Tiền là chắc chắn không gì sánh được.

Diệp Phi nghe vậy liên tục xua tay: “Ông khách sáo rồi, Miêu Kinh Vân là vì tôi mới đến, nên là tôi có lỗi mới đúng”

“Tôi biết là hản đến vì cậu”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi