CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 2015:

Phía trước viên đạn bay tứ tung, Quyền Tương Quốc vẫn không thèm tránh, vẫn lấy tay gọt thanh kiếm gỗ.

Một lần rồi hai lần, làm cho phía trước của cây kiếm gỗ dần trở nên sắc bén.

“Lão già, có chút bản linh đấy, ba phát súng cũng không tránh”

Nhìn thấy sắc mặt Quyền Tương Quốc không hề thay đổi, Miêu Kinh Vân khẽ nhíu mày, sau đó mất hứng: “Chỉ là tôi bắt nạt một ông già như ông thì có ý nghĩa gì cơ chứ?”

“Diệp Phi, não mày bị úng nước trà hả, lại muốn dựa dẫm vào lão già này?”

Ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Diệp Phi: ‘Mày thực sự cho rằng ông ta vẫn là bậc thầy Dịch Kiếm gì đấy hả?”

“Ông ta tám mươi tuổi rồi, già rồi không minh mẫn, đừng nói ra rút kiếm, chắc còn không có sức kéo quần lên đâu”

“Thẳng thắn một chút, mày tranh thủ tự tử đi, tao tha cho tám trăm người ở đây”

Miêu Kinh Vân lại lấy ra một cái trống nhỏ màu hồng cười: ‘Bãng không tao sẽ để cho toàn bộ khách trong hội trường xông vào giết mày”

Không ít người thấy thế liền thay đổi sắc mặt, ồn ào mà cảm thấy kinh sợ.

Bọn họ đã từng được cảm nhận sức mạnh của chiếc trống nhỏ màu đỏ này, tiếng trống vang lên, bụng như bị dao đâm, sống không bảng chết.

Hoắc Tử Yên mấy người cũng khẽ nhíu mày, bọn học không biết Quyền Tương Quốc có thể áp chế được Miêu Kinh Vân hay không, nhưng biết rõ áp lực của chiếc trống nhỏ màu đỏ kia.

Đến lúc đó tám trăm người khách phải chịu đựng tra tấ sự sống mà tấn công Diệp Phi.

Tám trăm người tấn công, đừng nói là Diệp Phi khó chống đỡ, thậm chí có gi ết chết anh, đoán chắc răng anh cũng sẽ không ra tay rất có khả năng vì Vì vậy bọn họ phải luôn quan sát để bảo vệ Diệp Phi, chuẩn bị bảo vệ Diệp Phi bất cứ lúc nào.

“Miêu Kinh Vân, mày mới là đồ rác rưởi.”

Diệp Phi tiến lên một bước nhìn chằm chăm Miêu Kinh Vân cười lạnh: “Cho.

mày cơ hội đấu tay đôi, mày lại không quý trọng, mày không có cơ hội đánh hội đồng đâu”

Miêu Kinh Vân hừ một tiếng: “Đánh hội đồng cũng không được, là mày có.

thể gi ết chết tao, hay là lão già kia gi ết chết tao?”

Bà Tiền bọn họ cũng lắc đầu, Quyền Tương Quốc thích cậy già lên mặt mạnh miệng, Diệp Phi cũng tự cao tự đại.

Quyền Tương Quốc cười nhạt: “Có tôi ở đây, không có ai có thể tổn thương Diệp Phi”

Miêu Kinh Vân giương súng lên nhắm vào đầu Quyền Tương Quốc: “Lão già này, có tin bây giờ tôi bản nát đầu ông hay không?”

“Không tin”

Trong lúc nói chuyện, Quyền Tương Quốc cuối cùng cũng hạ xuống một kiếm.

“Soạt “

Một lưồng ánh sáng trắng phát ra từ cây kiếm gỗ, nó không chỉ ngập tràn sự sắc bén, còn trở nên có sức sống mãnh liệt Giống như nó đột nhiên nói có sinh mạng vậy, linh hoạt đến nỗi làm người ta nói không nên lời.

Ngay lúc đó, một luồng ý chí chiến đấu toát ra từ người Quyền Tương Quốc, ông ấy giống như không khống chế được nữa, toàn bộ thân thể đều bắt đầu thổi phồng lên.

Thậm chí cả giữa lông mày, đều toát ra sức sống vô cùng mãnh liệt Nếp nhãn trên mặt ông, mái tóc hoa râm, cũng đều lặng lẽ mà biến đổi, cả người giống như trẻ ra mười tuổi Cây khô gặp mưa xuân Trên mặt Diệp Phí lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi