CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 2090

“Bọn họ sẽ nắm lấy điều này mà chứng tỏ Diệp Phi (Phàm) nói dối, cũng không cần thiết người vợ cũ là cô đây làm chứng thêm nữa.”

“Cô chưa từng gặp Diệp Phi (Phàm), cũng không cần thiết phải thẩm tra đối chiếu tình tiết với cô thêm nữa, tránh để cô thông đồng bịa đặt lời cung.”

“Nói đơn giản là cô bây giờ đã là nhân chứng vô hiệu, lời khai nói ra đã không còn giá trị tham khảo.”

“Cô lại sửa lời nói rằng mình đã ở cùng Diệp Phi (Phàm), phía cảnh sát và người nhà họ Đoan Mộc chỉ sẽ thấy cô đang thông đồng bịa đặt mà thôi.”

Trong lòng anh ấy có chút bất lực, cũng không biết Đường Nhược Tuyết xảy ra việc gì mà lại đẩy mọi chuyện vào thế bị động đến như thế này.

“Bây giờ không phải là chứng cứ không đủ để kết thành tội trạng sao?”

Giọng nói của Đường Nhược Tuyết lạnh tanh: “Chắc là phía cảnh sát vẫn đang chứng minh trong khoảng thời gian này Diệp Phi (Phàm) đã giết người.”

“Tuy phía cảnh sát vẫn chưa tìm được chứng cứ như hung khí và vân tay vân vân, nhưng đoạn video đó đã bị lan truyền khắp trên mạng tạo nên áp lực từ dư luận cực lớn.”

Tần Thế Kiệt thở dài, tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho Đường Nhược Tuyết: “Đối với rất nhiều người mà nói, quần áo, giày thậm chí cả khuôn mặt đều tương tự, không phải là Diệp Phi (Phàm) thì là người nào nữa đây?”

“Cộng thêm việc Miêu Thái Đấu bắt tay với một đám người lão làng quan sát nhất cử nhất động vụ án này, không có chứng cứ thật sự chứng minh Diệp Phi (Phàm) trong sạch, rất khó để bảo lãnh cho anh ấy.”

“Vì vậy tình hình của Diệp Phi (Phàm) bây giờ có chút phiền toái.”

Anh ấy nói thêm: “Nhưng chút nữa tôi vẫn sẽ cố hết sức bảo lãnh cho Diệp Phi (Phàm), suy cho cùng ở trong đó cũng không dễ chịu gì.”

“Được, cố hết sức, cho dù là tốn bao nhiêu tiền bảo lãnh cũng được.”

Đường Nhược Tuyết thở dài một hơi, sau đó cúi đầu tắt điện thoại, trong ánh mắt có chút áy náy…

Lúc Đường Nhược Tuyết nỗ lực giải cứu Diệp Phi (Phàm), Miêu Thái Đấu đang vui mừng phấn khởi trở về bất động sản nổi tiếng của ông ta.

Tuy ông ta là người đứng đầu gia tộc ở Miêu Thành, nhưng ở Long Đô cũng sở hữu một số bất động sản, vườn hoa Kỳ Lân hiện giờ là một trong số đó.

Tuy mảnh đất ở vườn hoa Kỳ Lân không lớn nhưng nhuốm đầy khí chất cổ xưa, còn bày biện rất nhiều tượng điêu khắc và đồ cổ quý giá.

“Quá vui, quá sướng, nhốt thằng nhóc Diệp Phi (Phàm) đó lại, tâm trạng thật sự tốt hơn nhiều.”

Miêu Thái Đấu ngồi xuống ở phòng khách, sau đó gọi lớn đám người Phượng Dao một tiếng: “Đi, đem rượu Hoa Điêu qua đây, tôi muốn uống ba cân cho đã.”

Hôm qua bị Diệp Phi (Phàm) bắt nạt trở về nhà, ông ta còn phun ra một ngụm máu, đã hận Diệp Phi (Phàm) đến tận xương tuỷ từ trước, bây giờ nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) gặp rắc rối, ông ta đương nhiên vui mừng còn không kịp, còn về cái chết của Đoan Mộc Xương, ông ta chẳng có cảm giác gì, tuy rằng hai bên có qua lại nhưng cũng không đủ để khiến ông ta đau buồn.

“Ông Miêu, đầu ông bị thương, vẫn nên ít uống rượu đi thì hơn.”

“Hơn nữa bây giờ chỉ là giam giữ Diệp Phi (Phàm), cách lúc định tội và xử bắn vẫn còn con đường rất dài, chúng ta ăn mừng muộn một tí cũng không trễ.”

Phượng Dao mỉm cười khuyên nhủ một câu: “Vả lại vẫn chưa cứu được cậu Miêu ra.”

“Đúng, Đúng, vẫn chưa tìm ra Kinh Vân.”

Miêu Thái Đấu sai người pha một tách trà nóng: “Được rồi, bị thằng khốn Diệp Phi (Phàm) xoay mòng mòng, suýt chút nữa tôi đã quên mất chính sự.”

“Chút nữa tôi sẽ đánh một giấc, buổi chiều thức dậy tiếp tục liên lạc với những người bạn cũ, tiếp tục gây áp lực cho phía cảnh sát, ép Diệp Phi (Phàm) vào con đường chết.”

“Đợi hắn sợ chết khiếp, tôi lại gặp mặt hắn, bảo hắn giao Miêu Kinh Vân ra.”

“Giao người, không giết chết, ngồi tù hai mươi năm là ra; không giao, cưỡng chế xử tử, lập tức thi hành.”

“Tôi không tin, liên quan đến chuyện sống chết, hắn có thể cứng đầu đến như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi