CHÀNG RỂ BÁC SĨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 231:

 

“Mã phu nhân coi tôi như một kẻ lừa gạt, làm sao tôi có thể ngăn cản được?”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng cô cũng đừng quá lo, sau khi bị tôi nhìn thấu, Nam Cung Xuân không dám châm tiếp đâu, Mã Gia Thành nhát định cũng sẽ đẻ ý.”

 

 

Chỉ là giọng điệu của Mã phu nhân lạnh lùng, cũng cao ngạo tự cao, xem ra không phải thỉnh cầu Diệp Phi, mà là cho Diệp Phi một cơ hội.

 

Diệp Phi nhìn Mã phu nhân nhàn nhạt lên tiếng: “Không rảnh.”

 

Gương mặt xinh đẹp của Mã phu nhân phát lạnh, quát: “Cậu điếc à?”

 

“Bệnh tình của con gái tôi chuyển biến xấu, cậu lên xem một chút.”

 

Bà ta trực tiếp gây sức ép với Diệp Phi: “Đừng có mà lề mề, con gái tôi có chuyện gì, máy người là người phụ trách không thoát được đâu.

 

“Bệnh tình của Bạch Như Ca, tôi đây không khám được.”

 

Diệp Phi không ngửi được thái độ của Mã phu nhân: “Các người vẫn nên mời cao minh khác đi.”

 

Kim Ngưng Băng cũng không xen vào, hiển nhiên cảm thấy thái độ của bà ta quá kém.

 

*Ý cậu là sao?”

 

Mã phu nhân sa sầm mặt: “Đã cho cơ hội còn không nắm chắc?”

 

“Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đi cùng tôi đi, để không phải phải chịu đau đớn thể xác.”

 

“Mã gia có thể cho cậu phú quý nhưng cũng có thể hủy diệt cậu.”

 

“Bà đang uy hiếp tôi đấy sao?”

 

Diệp Phi không chút khách khí quát: “Cút,”

 

*“Nhóc con, cậu không phải muốn tiền sao?”

 

Mã phu nhân tức giận, lấy ra một xấp ngân phiếu lớn: “Cậu muốn bao nhiêu, tôi đưa bấy nhiêu, một trăm triệu, một tỷ đều cho. cậu được, đừng làm màu với tôi.”

 

Người như Diệp Phi bà ta đã gặp quá nhiều, bày ra thanh cao chẳng qua chỉ muốn thêm máy đồng tiền, ra đúng giá lại như con chó cúi đầu khom lưng.

 

Diệp Phi lần nữa quát: “Cút.”

 

“Tin hay không, một lời nói của tôi có thể làm cậu sống không bằng chết ở Trung Hải.”

 

Mã phu nhân vẫn độc đoán như mọi khi: “Thậm chí làm cho tất cả người thân và bạn bè của cậu gặp xui xẻo.”

 

Diệp Phi quay đầu lại nhìn bà ta cười: “Tôi không tin.”

 

“Cho thể diện mà không cần?”

 

Mã phu nhân ra lênh: “Lên, trói cậu ta lại.”

 

Vệ sĩ Mã gia vẻ mặt lạnh lùng, vươn tay túm lấy cổ áo Diệp Phi.

 

“Rầm…” còn chưa chạm được vào Diệp Phi, anh lóe một cái đạp văng tên vệ sĩ.

 

Mấy tên vệ sĩ đập mạnh vào tường.

 

Mặt mũi đau đớn.

 

Gạch men sứ răng rắc gãy thành hình mạng nhện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi