CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 235:

 

Diệp Phi không phải là ao trong hồ, bây giờ cho đi càng nhiều thì tương lai hồi báo càng lớn.

 

“Mã tiên sinh đã dặn dò nếu như anh không chịu nhận thì vứt đi.”

 

“Anh cũng biết, người có lời nói đáng giá ngàn vàng như ông ấy nói vứt thì nhất định sẽ vứt.”

 

“Hơn nữa biệt thự này có sang trọng thế nhưng nó cũng không thể sánh được với tính mạng của Bạch Như Ca, nó thật sự không là cái gì cả.”

 

Kim Ngưng Băng đưa tắm thẻ vào tay Diệp Phi: “Mã tiên sinh còn nói anh đừng tiết kiệm tiền cho ông ấy, một trăm nghìn vạn hay 8 tỷ nó cũng chỉ là lợi nhuận của mười ngày.

 

nửa tháng mà thôi.”

 

“Ông ấy còn đem ngôi nhà này trở thành nhiệm vụ giao cho tôi, nếu như cậu nhận ngôi biệt thự đào hoa này thì bọn họ sẽ không truy cứu trách nhiệm của tôi và bệnh viện nữa.”

 

“Anh không nhận thì họ sẽ khởi tố tôi và bệnh viện.”

 

Cô chu mỏ nói với Diệp Phi: “Cậu nhẫn tâm nhìn chúng tôi bị thu giấy phép hành nghề sao?”

 

“Được, tôi nhận.”

 

Nói tới bước nảy rồi Diệp Phi cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi: “Thay tôi cảm ơn Mã tiên sinh.”

 

“Tôi sẽ!”

 

Kim Ngưng Băng nở nụ cười vô cùng sáng lạn sau đó chuyển chủ đề: “Đúng rồi Diệp Phi, y thuật của anh cao như vậy tôi muốn mời anh tới bệnh viện chúng tôi làm chủ nhiệm khoa trung y.”

 

“Lương một năm † tỷ.”

 

“Yên tâm đi nhất định sẽ làm bảng hiệu cho cậu, chỉ trị những triệu chứng phức tạp, còn những bệnh nhỏ còn lại thì sẽ do những bác sĩ khác giải quyết.”

 

“Đương nhiên, lương một năm 1 tỷ chỉ là giá gốc, phí chữa bệnh, chúng ta sẽ chia chín một.”

 

“Cậu chín, chúng tôi một, thế nào?”

 

Ánh mắt cô tràn đầy tha thiết, hy vọng Diệp Phi có thể ở lại.

 

“Tới bệnh viện làm?”

 

Trên mặt Diệp Phi có chút do dự: “Bệnh viện có rất nhiều chế độ, hơn nữa lại thường phải họp…”

 

“Những chuyện này đều không có vần đề gì.”

 

Kim Ngưng Băng vẫy vẫy tay: “Chỉ cần nói, anh có đồng ý tới làm không?”

 

Diệp Phi nghịch cái thẻ, sau đó trả lời: “Để tôi suy nghĩ hai ngày nữa rồi trả lời được chứ?”

 

Kim Ngưng Băng cười cười: “Được, anh suy nghĩ đi.”

 

“Không đúng, đáng lẽ cô phải tới Kim Chi Lâm quét rác sao lại biến thành tôi tới bệnh viện Trung Hải vậy?”

 

Diệp Phi cảm thấy mình như đã bị lừa: “Mau lên, sắp xếp thời gian tới Kim Chi Lâm quét rác đi, tôi muốn sắp xếp thủy quân làm quảng cáo.”

 

“Khiếp sợ! Nữ bác sĩ Harvard vậy mà lại làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt!”

 

“Khiếp sợ! Nữ viện trưởng còn xinh đẹp hơn cả minh tỉnh vậy mà lại bị ép ở con đường này…”

 

“Kinh sợ! Nữ viện trưởng xinh đẹp làm ra cái loại hành động hạ thấp này!”

 

“Tiêu đề này có hot hay không?”

 

“Tuyên truyền lên mạng, cô nói xem Kim Chi Lâm có phải là sẽ vô cùng đắt khách không?”

 

Lời còn chưa nói xong Diệp Phi đã co chạy mát dép rồi.

 

Kim Ngưng Băng cầm con dao giải phẫu truy sát…

 

Từ văn phòng làm việc của phó viện trưởng đi ra Diệp Phi liếc mắt nhìn khu nội trú đối diện.

 

Anh biết Đường Nhược Tuyết còn chưa xuất viện, vậy nên muốn qua xem thử, dù sao thì hai người vẫn chưa ly hôn, do đó cũng không thể không qua thăm hỏi được.

 

Đi tới phòng bệnh số tám, cửa phòng không khóa, Diệp Phi đang định đẩy cửa thì lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi thẳng tắp đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Đường Nhược Tuyết.

 

Không cần nhìn chính diện Diệp Phi cũng biết người đó là Triệu Đông Dương.

 

Anh ta ngồi đối diện Đường Nhược Tuyết, không tính là nói chuyện vui vẻ, thế nhưng cũng nói chuyện không ngừng về đặc tính và chỉ tiết về mấy khách hàng hợp tác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi