CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 272:

 

Hắn hào sảng gửi cho Diệp Phi: “Uống”

 

“Lá ngón, cà độc dược lùn, cây bán hạ, cánh hoa đào, cỏ Phong Hồng,Kê Vĩ Hồn Diệp Phi một bên đi qua các ngăn tủ, một bên bình tĩnh đọc tên các loại dược liệu: “Nam Cung Xuân, anh xuống tay cũng thật sự quá cay nghiệt đi”

 

“Gia”

 

Mọi người có mặt đều bàng hoàng khi nghe hết câu: “Diệp thần y chỉ cần ngửi như vậy thôi, đã có thể ngửi ra được trong thuốc độc có chứa những thành phần gì?”

 

“Cái này cũng quá nghịch lý rồi? So với mũi chó, còn thính hơn mũi chó nhiều.”

 

“Có lẽ không thể đâu. Thần y Diệp chỉ là đang tuỳ tiện nói thôi, để dọa Nam Cung Xuân, chiến thuật tâm lý”

 

“Đừng nghe cậu ta nói bậy, anh ta nói đúng rồi đấy, trực tiếp bị quê rồi”

 

Đệ tử của Nam Cung Xuân cũng có vẻ mặt nghi ngờ, tin rằng Diệp Phi chỉ là đang nói nhảm nhí.

 

“Cái này … cái này làm sao có thể?”

 

Ai mà biết được, Nam Cung Xuân bàn tay lại bắt đầu run lên và nhìn về phía Diệp Phi với vẻ khó tin: “Sao cậu có thể ngửi ra được … Đắm chìm trong điều chế thuốc mấy chục năm như ông ta cũng không có cách nào ngửi ra được vị để nhận ra thuốc, hơn nữa Diệp Phi còn rất dễ dàng phân biệt được rõ chỉ trong mười mấy phút.

 

Một đả kích quá lớn.

 

Khi mọi người nghe câu cảm thán của Nam Cung Xuân, mắt họ như muốn trùng xuống.

 

Vốn tưởng rằng Diệp Phi chỉ là tiện miệng nói một câu, nhưng không ngờ tất cả đều là thật, nhìn chằm chằm Diệp Phi như gặp được ma.

 

Mấy tên đệ tử càng thêm ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm gọi đây là đối thủ mạnh.

 

“Tôi từng nói rồi, nếu nói về đến phá hoại chỗ của người khác, tôi không thể lợi hại bằng ông được, chẳng qua là bị ông ngược lại càng ra tay độc ác hơn.”

 

Diệp Phi không chút đếm xỉa đáp lại một câu, sau đó anh lấy bảy tám loại dược liệu, không nhanh không chậm chơi đùa một chút, sau đó cũng làm một bát thuốc độc màu đỏ.

 

Anh nhân lúc chưa ai chú ý uống một ngụm nhỏ thử thuốc.

 

Sau đó, Diệp Phi mỉm cười và đặt cái bát trước mặt Nam Cung Xuân: “Của tôi cũng phối xong rồi.”

 

“Vậy thì tới đi.”

 

Nam Cung Xuân hung hăng: “Sau khi mỗi người uống canh độc của đối phương xong, sẽ tự mình quay người điều chế thuốc giải”

 

“Được”

 

Diệp Phi không nói nhiều lời, cầm lấy bát thuốc màu đen do Nam Cung Xuân chuẩn bị, uống một hơi cạn sạch, chẳng mấy chốc đã không còn một giọt.

 

Nam Cung Xuân cũng một hơi uống hết bát thuốc đỏ của Diệp Phi.

 

Phần so tài này khiến mọi người trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.

 

“Diệp Phi, cậu đã dùng lá ngón, cóc khô, cửu sơn hồi ba loại thảo dược này đúng không?”

 

Nam Cung Xuân khẽ nhếch môi: “Lá ngón đánh vào tim, cóc khô hao mòn xương cốt, cửu sơn hồi sẽ thúc đẩy lưu thông máu”

 

“Cậu ra tay cũng đủ tàn nhẫn đấy, đi thẳng vào nội tạng của ta, thật đáng tiếc ta có thể giải được loại độc này”

 

Nói xong, ông ta chịu đựng đau đớn, xoay người đi chuẩn bị thuốc giải, rất nhanh đã có thể cầm lấy dược liệu bắt đầu khoa chân múa tay.

 

“Bách hợp trộn với hạt sen giải trừ cóc khô, sơn trà tím giải trừ độc của lá ngón, còn hỗ trợ thêm cả kê thỉ đằng, bách linh đơn…”Nam Cung Xuân vừa chuẩn bị thuốc giải vừa đọc tên thuốc, dường như đánh mạnh vào sự kiêu ngạo của Diệp Phi. Điều đó cũng gây ra gánh nặng tâm lý cho anh.

 

Diệp Phi mặc kệ, không chuẩn bị thuốc giải, chỉ ngồi trên ghế uống trà, rót nước nóng từ trong cốc vào bát canh màu đen bằng sứ.

 

Anh ấy cũng ngâm nga bài hát một cách nhàn nhã, hoàn toàn không hề tham gia so tài, không quan tâm đến thuốc độc.

 

“Sư tổ, sư tổ, cậu mau điều chế thuốc đi.

 

Nhìn thấy Diệp Phi ngồi nhàn nhã không màng sự đời, Tôn Bất Phàm lo lắng hét lên: “Chờ càng lâu, độc tố sẽ càng mạnh”

 

Thua rồi cũng không cần lo lắng, mất đi bệnh viện cũng không thành vấn đề, anh ta là đang cho cơ thể Diệp Phi sẽ xảy ra chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi