CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 282:

 

“Còn có những biệt thự khác không?”

 

“Giá tương tự?”

 

Ý nghĩa tiềm ẩn của anh ta là giá thấp hơn một chút.

 

Cô gái tiếp thị cười nói: “Thưa anh, căn nhà này rất rẻ, vì nắm cuối cầu nên giá chỉ chín nghìn vạn”.

 

“Những biệt thự khác của Hoa Đào, giá bán đều đắt gấp đôi”

 

“Số 1 Hoa Đào ở phía đông của đảo, giá càng là mười lần mười vạn”

 

Cô ấy nói thêm một câu: “Vì vậy, Biệt thự số 33 có giá thấp nhất trong số những căn biệt thự của Hoa Đào rồi, không còn căn nào rẻ hơn nó nữa”

 

Đám người Lâm Tiểu Nhan nghe xong rất đau khổ.

 

“Không mua nổi chính là không mua nổi, còn bệnh phong thấp cái gì”.

 

Diệp Phi không chút thương tiếc cầm dao chọc ngoáy: “Sợ thấp khớp, mua căn số 8 và 9, giá niêm yết chỉ hai lần mười vạn”.

 

“Có mua được không?”

 

Diệp Phi không quen nhìn sắc mặt của bọn họ, cho nên trực tiếp khiêu khích.

 

Uông Văn Phi vẻ mặt khó coi: “Mày…” “Diệp Phi, ý của anh là gì?”

 

Lâm Tiểu Nhan sắc mặt lạnh lùng: “Văn Phi nhà chúng tôi nhất định có thể mua được cái biệt thự này, nhưng còn anh thì sao, ở rể, ăn cơm thừa canh cặn, gào cái gì mà gào?”

 

Lâm Tam Cô cũng nhìn Diệp Phi một cái: “Chuyện mấy nghìn vạn, mấy triệu vạn, cậu đừng có khoác lác làm rối lên nữa”

 

“Tôi không làm rối lên nữa, các người mua đi”

 

Diệp Phi kích động Uông Văn Phi: “Đủ tiền mua đi”

 

“Mual”

 

Uông Văn Phi cắn răng, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra võ một cái rồi quát: “Nhân viên tiếp thị, mua đi, chuyển khoản”

 

Người tiếp thị ngay”.

 

Không lâu sau, Uông Văn Phi nhận được một hợp đồng tức cung kính nói: “Vâng, tôi sẽ quẹt thẻ mua nhà.

 

“Uông Văn Phi, cám ơn anh, em yêu anh”

 

Lâm Tiểu Nhan ôm lấy Uông Văn Phi hôn một cái, mừng rỡ như điên, nhưng không biết Uông Văn Phi trong lòng đang ứa máu.

 

Tiêu hết gần chín nghìn vạn, vốn lưu động không còn nữa, để lấy lại được, ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới có thể trở lại bình thường.

 

Nhưng nghĩ đến Lâm Tiểu Nhan là một thần y, có công cứu mạng với Mã Gia Thành, Uông Văn Phi cảm thấy biệt thự này rất đáng giá.

 

Rốt cuộc, chỉ cần Lâm Tiểu Nhan làm trung gian giới thiệu mình với nhà họ Mã, thì có thể để nhà họ Vương có cơ hội phất lên.

 

Lâm Tam Cô cũng rất vui, một căn biệt thự chín nghìn vạn, có thể gây tiếng vang lớn.

 

Sau đó bà ta lại đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên cao, đối với những người đang đi trong đại sảnh vô cùng khinh thường.

 

“Tiểu tử, tôi mua biệt thự cho người phụ nữ của nhà tôi”

 

Sau khi Uông Văn Phi cảm nhận được sự dịu dàng của Lâm Tiểu Nhan, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phi, người đã khởi xướng khiêu khích mình: “Anh chém nữa đi, có bản lĩnh thì cũng mua cho Nhược Tuyết nhà anh một căn, không cần biệt thự, chung cư cũng được mà”

 

Biết được Diệp Phi là chồng của Đường Nhược Tuyết, Uông Văn Phi bắt đầu căm ghét Diệp Phi.

 

“Anh ta?”Kiếp sau đi! “

 

Lâm Tiểu Nhan hừ lạnh nhìn hợp đồng mua nhà, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo tự cho mình hơn người khác: “Biệt thự nhà họ Đường thì cũng không tồi. Muốn ở Đảo Hoa Đào, anh ta bán thân một trăm năm cũng không đủ.”

 

Giờ phút này, cô ta hăm hăm hở hở, tràn đầy sức sống, cảm thấy bản thân cuối cùng đã áp đảo Đường Nhược Tuyết.

 

Đường Nhược Tuyết giọng điệu lãnh đạm: “Chúc mừng các người.”

 

Thực ra cô không quan tâm đến điều kiện vật chất, nhưng cô ấy cảm thấy khó chịu khi đối mặt với cảm giác khoảng cách quá lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi