CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Ông ta không chút khách sáo khiển trách chị Dung, chính là muốn cho Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh một bậc thang, để hai ông bà già này khỏi bị muối mặt, ăn không tiêu.





Chị Dung luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi… “Ông Đỗ, hội trưởng Hoàng, xin mời tự nhiên”





Đỗ Thanh Hổ đã nể mặt mũi như vậy, Đường Tam Quốc cũng biết điều không thể cứ thế mà nhận: “Thật ra thì không liên quan đến các cô tiếp tân, là do chúng tôi không đạt được thống nhất, lỗ mãng xông vào Túy Tiên Lâu, mới dẫn đến mâu thuẫn này”





“Không nên trách họ, không nên trách họ”





Đường Tam Quốc nói giúp cho đám người của chị Dung: “Họ kiếm cơm quả thật cũng không dễ dàng mà”





“Họ kiếm cơm quả thật cũng không dễ dàng mà”





Diệp Phi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chăm gương mặt sưng đỏ của nữ tiếp tân: “Vết thương trên mặt cô, là ai đánh?”





Anh liếc mắt một liền thấy ngay, chỉ mới không lâu trước đó thôi.





Mí mắt Triệu Đông Dương không ngừng co giật.





Nữ tiếp tân vẻ mặt do dự.





Hoàng Chấn Đông không nhịn được quát lên: “Cô câm sao? Ngài Diệp hỏi cô, thành thật trả lời”





Chị Dung cúi đầu đáp thay cô: “Cô ấy ngăn cậu Triệu đi vào, cậu Triệu nổi giận, liền đánh cô ấy một bạt tai.”





“Vậy thì, hòn đất ném đi, hòn chì ném lại.”





Diệp Phi hơi nghiêng đầu: “Hai cái.”





Chị Dung và mấy nữ tiếp tân sửng sốt, không ngờ Diệp Phi lại đòi công bằng giùm cho những người nhỏ bé như vậy, lại còn ngay trước mặt cả nhà bố vợ.





Đám người Đường Tam Quốc nghe vậy lập tức nổi giận, đây là rõ ràng đập vào mặt bọn họ, tên khốn này, đúng là vong ơn bội nghĩa, vừa mới đắc ý liền ngông cuồng.





Lâm Thu Linh quát một tiếng: “Diệp Phi, đủ rồi, Đông Dương dù sao cũng là khách quý của nhà họ Đường, há có thể tùy ý để cho một tiếp tân nho nhỏ làm nhục như vậy?”





Đường Nhược Tuyết khẽ gật đầu một cái “Lúc hắn làm nhục cô ấy, sao không nghĩ đến, mình cũng sẽ bị làm nhục”





Diệp Phi, anh…”





Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết, không hề nể mặt mũi: “Nếu như anh nhằm vào hắn ta, ngay cả mạng hắn cũng không giữ nổi, há chỉ là hai bạt tai?”





Nữ tiếp tan ngược lại cũng dứt khoát, hai hàm răng nghiến chặt, tiến lên một bước, hướng về phía Triệu Đông Dương trả lại hai dấu tay đỏ ửng trên mặt.





“Bốp bốp!”





Vừa nhanh vừa độc.





Trên mặt Triệu Đông Dương trong nháy mắt có thêm mười dấu ngón tay chói mắt, hắn tức giận không thôi, chỉ hận không thể bóp chết Diệp Phi và nữ tiếp tân kia, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.





Diệp Phi, mày ngon lắm, chờ đó cho tao.





“Nhớ, lần sau có người đánh cô, cứ việc đánh trả lại, không có gì phải sợ”





Diệp Phi quét qua cô gái tiếp tân: “Có chuyện gì đã cô tôi đỡ cho cô.”





Anh ghi nhớ tên nữ tiếp tân, Lăng Yến.





Lăng Yến cảm kích không thôi.





“Tốt lắm, mọi chuyện đều cho qua, không cần nhắc lại, những chuyện không vui quên hết đi”





Đỗ Thanh Hổ cười rộ lên đánh tan cục diện khó xử, sau đó vung tay: “Ông Đường, bà Đường, cùng đi với chúng tôi đi”





Ông mời bọn người Đường Tam Quốc đi vào.





Cùng đi vào với họ!





Cả đám người Đường Tam Quốc Lâm Thu Linh đều lúng túng, hận không thể tìm một kế hở chui vào cho khuất mắt.





Bọn họ mời thân thích tới Túy Tiên Lâu ăn cơm, còn vứt bỏ Diệp Phi không muốn anh làm cho xấu hổ mất mặt, nhưng kết quả thì sao ? Bọn họ vênh váo hống hách, ngay cả cửa cũng không vào được.





Ngược lại thì Diệp Phi mà bọn họ một mực xem thường, không chỉ trở thành khách quý của Đỗ Thanh Hổ, còn phải nhờ anh mà bọn họ mới được hưởng ké chút hào quang.





Sự chênh lệch này, sự mất mặt này, khiến cho cả bọn Lâm Thu Linh vô cùng khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi