CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Diệp Phi cười: “Để cho bố nhìn thấy trân bảo tuyệt thế đã rồi về vẫn chưa muộn”

 

Trân bảo tuyệt thế!

 

Đám người Đường Tam Quốc sững sờ, vô thức khựng lại.

 

Tiêu Nhược Băng nheo mắt lại, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lòe ai chẳng biết.”

 

“Rắc rắc!” Diệp Phi cũng không nói thừa câu nào, trực tiếp cầm lên cái đế sứ, chỉ rắc một tiếng giòn tan, cái đế liền biến thành hai mảnh tròn.

 

Diệp Phi dỡ hai mảnh trên dưới ra, liền thấy bên trong còn có một mảnh ngọc thạch.

 

Nhìn thấy bên trong cái đế này còn giấu thêm một thứ khác, mọi người đều cố dán mắt vào xem chuyện lạ.

 

Là một mảnh huyết ngọc lớn cỡ bàn tay, ngoại quan rất không bắt mắt, màu sắc khó coi, độ phản chiếu cũng bình thường.

 

Đường Tam Quốc cũng trợn trừng mắt ra nhìn, nhưng sau khi nhìn hai lần, ông ta liền tắt hứng thú, ngọc thạch quá thô, thoạt nhìn chẳng khác gì hàng vỉa hè.

 

Tiêu Nhược Băng càng cười khúc khích không thôi: “Tôi còn tưởng anh may mắn thế nào cơ, định dọn ve chai tìm dăm ba triệu đấy à?”

 

“Tiếc là, tuy trong đó có cái gì đó thật, nhưng cũng chẳng phải đồ chơi gì đáng giá”

 

“Không hiểu à?”

 

“Vậy tôi nói cho cô biết, mảnh ngọc thạch này thoạt nhìn như vấy máu, là huyết ngọc phải trả giá rất lớn mới mua được, thực ra nó chính là ngọc của người chết đấy”

 

“Thủ công thô ráp sần sùi, không phát sáng, không mượt mà, có để một năm, mười năm, trăm năm, nó vẫn cứ như vậy mãi, chẳng thể nào có chút linh khí nào”

 

“Cũng chẳng biết ai lại rảnh rỗi như vậy, nhét của nợ này giấu trong cái đế sứ, xem ra có ý trêu chọc người khác đây”

 

Mấy cô nàng nhân viên xinh xắn xì xào rồi cười ầm lên.

 

Đường Phong Hoa vốn cho rằng Diệp Phi may mắn lớn cơ, không ngờ mèo lại hoàn mèo.

 

Đường Tam Quốc hừ mũi: “Thua lớn quá nhỉ? Đáng đời mày tự cho là đúng, tao nói cho mày biết, năm triệu này mày tự đi mà trả, đừng về làm phiền Nhược Tuyết.”

 

Diệp Phi không nói lời nào, chỉ là ngọc Sinh Tử chuyển động một cái, anh liền cảm nhận được hơi thở của huyết ngọc.

 

Với sự chuyển động này, ngọc thạch đột nhiên căng thẳng, giống như muốn hút vào, khiến cho Diệp Phi suýt chút nữa vứt đi, may mà kịp thời chụp lại trước khi nó rơi xuống đất.

 

Xuyên qua bề mặt xù xì, Diệp Phi mơ hồ nhìn thấy một vệt màu đỏ lướt qua.

 

“Đừng tự làm mất mặt nữa”

 

Đường Tam Quốc không nhịn được huơ tay: “Phong Hoa, đi, đi thôi, bố nhìn không nổi nữa rồi.”

 

“Có ai có dao khắc không, cho tôi mượn một chút?”

 

Diệp Phi không quan tâm mọi người xì xâm chung quanh, chỉ hỏi mượn con dao để giũa ngọc.

 

“Anh cho rằng bên trong còn có gì sao?”

 

Tiêu Nhược Băng hừ mũi: “Xem phim quá nhiều rồi à?”

 

“Thật á?”

 

Diệp Phi cười nhạt, ngọc Sinh Tử phản ứng rất mạnh với mảnh ngọc này, anh có làm gì cũng phải cược một phen mới được.

 

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh lấy con dao nhẹ nhàng mài lên bề mặt mảnh ngọc.

 

Động tác của anh rất cẩn thận, rất từ tốn, mỗi nhát dao đều rất chuyên tâm.

 

“A…” Trong lúc Diệp Phi đang chuyên tâm đếo gọt viên ngọc thô kia, một giọng nói khàn khàn cất lên trong đám người: “Đây là huyết ngọc!”

 

Một ông già mặc Đường trang chột mắt kích động len vào bên trong: “Đây chính là ngọc trong ngọc!”

 

“Không ngờ bên trong viên ngọc giả này, lại là một viên huyết ngọc thật sự, tay nghề này, thật sự quá ghê gớm”

 

“Đây là thủ pháp ngọc trong ngọc trứ danh, là kỹ thuật chỉ có những người thợ khéo nhất cung đình ngày xưa mới có được”

 

“Đây tuyệt đối là thứ lưu lạc từ trong cung ra, xác suất cao nhất là do hoàng đế ban tặng ai đó mà có.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi