CHÀNG RỂ BÁC SĨ

“Được, viên ngọc này coi như là của mày đi, nể mặt Nhược Tuyết, tao cũng không giành với mày làm gì.”

 

“Cho tao mượn viên ngọc vài ngày, vậy thì chắc được chứ?”

 

Đường Tam Quốc lấy thái độ lùi một bước tiến ba bước, địu giọng, trong lòng nghĩ nếu vật đã vào tay thì tuyệt đối không trả.

 

Ông ta không tin nếu ông ta không trả thì Diệp Phi dám làm gì ông ta.

 

Diệp Phi lắc đâu không chút do dự: “Bố, viên ngọc này thật sự không thể cho bố được, hai người về nhà trước đi, con còn có việc khác.”

 

Trong lòng anh hiểu rõ, nếu đưa ngọc Tướng Quân cho Đường Tam Quốc, tuyệt đối là rước lấy tai họa sát thân.

 

Hai người theo dõi chắc chắn sẽ nhắm vào viên ngọc Tướng Quân này.

 

“Ha ha ha, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả đưa cho tao mượn hai ngày cũng không được nữa à?”

 

“Mày sợ tao nuốt luôn viên ngọc này chứ gì? Mày coi thường Đường Tam Quốc tao quá rổi đấy!”

 

Đường Tam Quốc giận đến nỗi trợn mắt phồng mang, thật sự không ngờ Diệp Phi lại không thèm nể mặt như vậy, ngón tay chỉ vào Diệp Phi cười lạnh: “Tối hôm qua tao còn nhìn mày với cặp mắt khác, không ngờ mày đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, đắc chí ngông cuồng”

 

“Diệp Phi, tao rất thất vọng về mày, rất thất vọng”

 

Ông ta võ đầu bưng mặt chửi mắng một hồi, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.

 

“Bố!” Đường Phong Hoa vội vàng đuổi theo, vẫn không quên quát lên với Diệp Phi: “Đồ khốn kiếp, có thằng rể nào như mày không hả? Mày coi mày làm bố tức giận như thế nào kìa”

 

“Lát tao về sẽ nói với mẹ và Nhược Tuyết, đuổi mày ra khỏi nhà họ Đường chúng tao.”

 

Diệp Phi cười nhạt, nghĩ, lại sắp bắt đầu ầm ï lên cho mà xem.

 

Bất quá anh cũng không để ý, anh và Đường Nhược Tuyết đã ầm ï đến thế này rồi, chả cần quan tâm nhà họ Đường gà bay chó sủa thêm nữa.

 

Anh lại liếc ra cửa kính một cái, phát hiện hai người theo dõi không đi theo Đường Tam Quốc.

 

Điều này khiến cho Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, Diệp Phi đi lấy xe, rồi chạy thẳng đến núi Vân Đỉnh.

 

Núi cao rừng thẳm, là nơi để giết người.

 

Đúng như Diệp Phi dự đoán, ngọc Tướng Quân bị người ta dòm ngó.

 

Chiếc Audi vừa chạy ra khỏi Cổ Ngoạn Thành, Diệp Phi liền phát hiện sau lưng có thêm một cái đuôi.

 

Một chiếc xe doanh nhân màu đen bám theo anh sát nút, không thèm kiêng ky gì, cũng mang theo sát ý không thèm che giấu, giống như muốn báo cho người ta biết rằng nó đang theo dõi.

 

Diệp Phi cười nhạt, nhấn ga nhanh hơn.

 

Chiếc Audi trong nháy mắt lao đi như gió.

 

Chiếc xe doanh nhân kia thấy vậy sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, nhấn ga đuổi theo hết tốc lực, sống chết cắn chặt chiếc Audi của Diệp Phi không buông.

 

Diệp Phi rời xa trục đường chính đông đúc, trực tiếp đi thẳng lên núi Vân Đỉnh, đi trên chính con đường đã đi lần trước.

 

Chiếc xe màu đen không hề cảnh giác, chỉ gắt gao bám theo Diệp Phi, không cho người kia cơ hội chạy trốn.

 

Trong chớp mắt, hai chiếc xe một trước một sau đã lái vào sườn núi âm u của núi Vân Đỉnh.

 

Mười phút sau, chiếc Audi lái đến đúng chỗ Diệp Phi đã té xuống dốc lần trước.

 

Đạp thắng két một tiếng, Diệp Phi mở cửa xe, chui ra.

 

Cơ hồ còn đứng chưa nóng chỗ, chiếc xe doanh nhân màu đen kia cũng đuổi đến nơi, thắng xe ngang ngược ngay trước mặt Diệp Phi.

 

Thấy Diệp Phi lười biếng tựa vào thân xe, người trên chiếc xe kia lập tức biết hành tung đã bại lộ, thầm khen Diệp Phi cũng có chút bản lĩnh.

 

Bất quá bọn họ cũng chẳng để ý cho lắm, liền mở cửa xe, ba nam một nữ bước xuống.

 

Trên tay bọn họ đều cầm một chiếc búa phòng cháy.

 

Bọn họ tuy có dáng vóc khác nhau, cao thấp không đều, nhưng khí chất tàn bạo thì y hệt.

 

Vừa nhìn đã biết ai nấy đều đã từng nhuốm máu người trên tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi