CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Đường Kỳ Kỳ nháy mắt: “Lát nữa em sẽ nhắn tin cho mẹ, nói em đã trở về Trung Hải, đang uống rượu trong bar cùng bạn, uống xong sẽ về nhà.”

 

“Bố mẹ nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó em sẽ nói có anh ở bên cạnh trông chừng em, anh hùa theo em nói mấy câu, bọn họ cũng sẽ không nổi giận đâu”

 

“Mặc dù bọn họ coi thường anh, thường xuyên gây khó dễ với anh, nhưng có anh ở bên cạnh em, bọn họ cũng yên tâm”

 

Cô còn móc ra một chồng tiền giấy nhét vào túi Diệp Phi: “Anh rể, giúp em một tay đi.”

 

Diệp Phi không chút do dự từ chối: “Không được, anh chỉ có thể đưa em về nhà”

 

Đường Kỳ Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng: “Anh rể…“

 

Sau đó, Diệp Phi chỉ thấy một cánh tay nhỏ vươn ra, nắm lấy cổ tay trái mình, nắm hơi chặt một chút, làm bộ tội nghiệp lắc lắc tay mình.

 

Trong lòng Diệp Phi run lên, nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Đường Kỳ Kỳ mím môi, hơi xụ xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn mình. ..

 

Diệp Phi không biết làm sao đành cười một tiếng: “Tối nay anh có thể đưa em đi đi tụ họp, bất quá trước mười một giờ nhất định phải trở về nhà họ Đường”

 

“Cám ơn anh rể”

 

Đường Kỳ Kỳ nhảy nhót, đưa ra tay hai ngón, dán một cái trên môi mình, sau đó lại đè lên mặt Diệp Phi: “Thưởng cho anh một nụ hôn… “

 

Diệp Phi cười khổ một tiếng, sau đó đạp cần ga chạy đi.

 

Trở về thành phố, kẹt xe khủng khiếp, phải hơn hai giờ sau Diệp Phi mới chạy đến một khu vực ven sông quy tụ nhiều quán bar nhà hàng khách sạn, sau đó dừng ở một nơi gọi là quán bar Huy Hoàng.

 

“Đi, đi, anh rể, cùng nhau vào đi, tối nay em mời”

 

Đường Kỳ Kỳ ngủ suốt hai giờ trên xe, nghe thấy ngoài cửa sổ truyền tới thứ âm nhạc mạnh mẽ đâm thẳng vào cảm xúc, lập tức mở mắt ra, kéo Diệp Phi về phía quán bar Huy Hoàng chui vào.

 

Dáng vẻ ngựa quen đường cũ, có thể thấy trước kia Đường Kỳ Kỳ đã không ít lần đến đây.

 

Diệp Phi mới vừa bước vào quán bar, âm nhạc đỉnh tai nhức óc liền kích thích lỗ tai giật đùng đùng, nói thật Diệp Phi cũng không quá thích những nơi này.

 

Tám giờ rưỡi, chính là thời gian quán bar buôn bán nhộn nhịp nhất, cho nên nhân viên quán bar đi tới đi lui rất nhiều.

 

Đường Kỳ Kỳ kéo Diệp Phi tới đến khu vực ngồi tự do quét mắt nhìn chung quanh.

 

“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, ở đây!”

 

Đường Kỳ Kỳ vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

 

Sau đó, một cô gái cao gầy từ đứng lên từ một bên ghế ngồi, hưng phấn ngoắc tay với Đường Kỳ Kỳ.

 

Đường Kỳ Kỳ vội vàng kéo Diệp Phi chạy tới đó.

 

Ghế sofa hình bán nguyệt, có bốn năm cô gái trẻ đang ngồi, tất cả đều mặc trang phục hết sức sang trọng, hai chân trần lộ ra ngoài vô cùng mê người.

 

Đường Kỳ Kỳ tiến sát bên tai Diệp Phi, thấp giọng cười nói: “Đáng tiếc anh và chị của em kết hôn rồi, nếu không em có thể giới thiệu mấy cô gái đẹp cho anh”

 

“Đình Đình, Phỉ Phỉ, Yên Nhiên, chào các bạn, đã lâu không gặp Đường Kỳ Kỳ buông Diệp Phi ra, ôm mỗi cô gái một cái, sau đó quay sang mọi người cười giới thiệu Diệp Phi: “Đây là anh rể Diệp Phi của mình”

 

“Anh rể, em giới thiệu cho anh một chút”

 

“Đây là Tưởng Đình Đình, đây là Tôn Yên Nhiên, đây là Trương Phi Phỉ, ba bạn ấy là ba đóa hoa của phòng quan hệ khách hàng của công ty dược Bách Hoa đấy, giá trị con người không ít hơn mấy triệu đâu”

 

Đường Kỳ Kỳ nói một hơi giới thiệu cho Diệp Phi mấy cô gái trước mặt.

 

Lại là công ty dược Bách Hoa?

 

Trong lòng Diệp Phi thầm kêu khéo quá, mặc dù anh không quá thích thú với mấy việc này, nhưng vẫn lịch sự đưa tay ra: “Chào mọi người, tôi là Diệp Phi, rất hân hạnh được quen biết mọi người”

 

Tưởng Đình Đình quan sát Diệp Phi, sau khi thấy cách ăn mặc của Diệp Phi, liền bíu môi, trên gương mặt tươi cười thoáng thất vọng.

 

“Tôi tên là Tưởng Đình Đình”

 

Tôn Yên Nhiên rất tùy ý trả lời một câu, đồng thời cũng không bắt tay với Diệp Phi.

 

“Kỳ Kỳ, có lầm hay không vậy?”

 

Trương Phỉ Phi lại nói thẳng thừng: “Mình còn cho rằng cậu sẽ dẫn một tay chơi hoặc là con nhà giàu tới đây, kết quả cậu kéo anh rể ở nhờ tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi