CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 371:

 

Diệp Phi là chủ của chiếc Audi chống đạn đó ư?

 

Làm sao có chuyện đó được?

 

Bọn họ đứng đó sợ ngu người…

 

“Anh rể này, thì ra xe của anh đắt đỏ đến thế ư? Hai mươi triệu cơ đấy” Đường Kỳ Kỳ ngồi bên tay lái phụ hết sờ đông rồi lại sờ tây, võ chỗ này chạm chỗ kia rồi cười ngạc nhiên.

 

Từ khi ra khỏi sân bay cô ấy chỉ lo nói chuyện phiếm và ngủ thiếp đi nên không xem biển số xe, cũng chẳng biết gì về xe cộ trên thị trường.

 

Bây giờ nghe bọn Hồng Quân bàn tán với nhau thế Đường Kỳ Kỳ mới chợt nhận Bởi em mới thắc mắc sao lại ngủ êm thế này, thì ra là xe đắt tiền. À mà không đúng” Đường Kỳ Kỳ võ đầu: “Nhà chúng ta đâu có loại xe này, bố bẹ với chị cũng không thể mua cho anh loại xe này được, anh lấy nó ở đâu ra thế?”

 

Cô chẳng hay biết gì về chuyện tiền nong nhưng vẫn hiểu rất rõ về gia đình mình, gộp hết tất cả tài sản nhà họ lại cũng chỉ gom dược chừng hai trăm triệu là cao, đó là khi giá nhà và phòng khám tăng cao rồi đấy. Nên chắc chắc nhà họ Đường không có dư tiền để mua xế hộp đắt đỏ thế này, dù bọn họ có tiền thật thì với tính tình của Lâm Thu Linh cũng lấy di8 mua nhà hoặc là vàng vòng trang sức gì đó thôi.

 

Diệp Phi cười: “Nếu tôi bảo là đi thuê thì em có tin không?”

 

“Anh tưởng tôi ngốc chắc?” Đường Kỳ Kỳ liếc anh: “Mấy chỗ cho thuê xe đó kiếm đâu ra chiếc xe đắt tiền thế này cho anh thuê? Dù có thật thì anh cũng không thuê chiếc xe trị giá hai mươi triệu đến rước người ngoài sân bay làm gì.”

 

Đường Kỳ Kỳ hừ hừ nói: “Khai thật ra nhanh, xe này từ đâu †a thế? Nếu anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ về mách với chị, để chị dùng biện pháp mạnh với anh đấy”

 

Diệp Phi cười cười: “Nếu tôi nói đây là xe tôi thì sao, tôi giúp bạn mình một việc khá lớn nên người bạn đó tặng chiếc xe này cho tôi, thế em có tin không?”

 

“Tin chứ, sao lại không tin?” Đường Kỳ Kỳ nghe thế lập tức ngồi dậy: “Chỉ là tôi thấy hơi tò mì, anh đã giúp người ta việc gì thế?”

 

“Người đó gặp phải vận rủi có thể dẫn đến chết người, số phận không được tốt lắm nên tôi giúp người ta giải vận.” Diệp Phi cười nói với Đường Kỳ Kỳ: “Người đó không dám lái chiếc xe này nữa nên tặng lại cho tôi.”

 

“Ôi vận rủi chết người á? Giải vận ư?” Đường Kỳ Kỳ nghe thế lập tức hào hứng hẳn lên: “Anh rể, không gặp anh mới có nửa năm mà anh đã thành thầy trừ tà rồi hả? Ghê thật đó”

 

Diệp Phi ngẩn ngơ: “Em tin lời tôi nói ư? Nhỡ đâu tôi đang bốc phét thì sao?”

 

“Tại sao anh phải bốc phét?’ Đường Kỳ Kỳ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Nếu mang ra so với việc anh đi thuê xe hay là mượn bạn bè gì đó thì anh giúp đỡ rồi người ta tặng xe còn đáng tin hơn nhiều, hợp lý mà. Tôi đã xem giấy tờ xe rồi, đây là xe anh thật” Cô ấy còn ném xếp giấy tờ vào ngăn kéo: “Vả lại tôi còn hóa từ chú vịt xấu xí thành thiên nga xinh đẹp được thì anh trở nên tài giỏi hơn cũng là chuyện hết sức bình thường.”

 

Diệp Phi khế thở dài, nếu là Đường Nhược Tuyết thì chắc đã tin là thuê xe ngay tắp lự, vì cô không tin Diệp Phi có thể sở hữu chiếc xe này.

 

Đường Kỳ Kỳ chỉ nhỏ hơn Đường Nhược Tuyết ba tuổi nhưng tính cách hai người lại trái ngược nhau hoàn toàn, như thể họ sống ở hai thế giới khác nhau vậy.

 

“Nào nào nào, anh rể, đừng nhắc đến chuyện xe cộ nữa”

 

Đường Kỳ Kỳ hào hứng: “Anh thể hiện chút tài mọn ra cho em vợ xem với nào, không thì mở con mắt âm dương cho tôi xem thử thế giới bên kia thôi cũng được?”

 

Đường Kỳ Kỳ muốn học thêm mấy chiêu bắt ma này nọ nữa, tới lúc đó có thể bắt vài con quỷ nhỏ về chơi.

 

Diệp Phi chỉ thấy cạn lời, không biết anh nên bảo Đường Kỳ Kỳ quá ngốc nghếch và ngây thơ nên dễ dàng tin tưởng người khác hay là quyến tâm đâm lao thì phải theo lao mặc kệ thế giới.

 

“Nửa đêm nửa hôm thế này đừng chơi mấy trò kiểu mở con mắt âm đường làm gì, nếu không những thứ em thấy sẽ khiến em sợ chết đứng luôn ở đây đấy. Em bôn ba ngoài đường cả ngày trời nên thôi về nhà đi ngủ sớm chút đi” Diệp Phi vừa khéo léo từ chối yêu cầu của Đường Kỳ Kỳ vừa xoay tay lái chạy như bay vào khu biệt thự.

 

Đường Kỳ Kỳ than thở hé miệng nói: “Tối nay không xem thì hôm khác nhất định phải giúp tôi mở con mắt âm dương đấy nhé”

 

Diệp Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Được, có dịp tôi sẽ mở con mắt âm dương cho em”

 

“Đúng rồi anh rể, chuyện hôm nay ầm ï thế này là quá đủ rồi, tôi không muốn đến công ty dược Bách Hoa làm nữa, tôi không muốn mắc nợ đám người Hồng Quân đó”

 

Đường Kỳ Kỳ nhớ tới một chuyện: “Mấy ngày tới anh có rảnh thì đưa tôi đến công ty giới thiệu việc làm xem coi có vị trí nào thích hợp không nhé.”

 

Diệp Phi thoáng do dự: “Nếu em thích công ty dược Bách Hoa thì cứ đến phỏng vấn thôi. Em có thể bước vào công ty đó bằng chính khả năng của mình thì cần gì phải sợ mắc nợ người ta?”

 

Đường Kỳ Kỳ không hề che dấu cảm xúc của mình chút nào: “Tôi không muốn gặp đám người Hồng Quân lắm”

 

Tuy rằng Hồng Quân đã giúp đỡ cứu nguy nhưng tác phong con người gã tôi đã khiến Đường Kỳ Kỳ ghét cay ghét đắng nên cô ấy định trả một triệu cho song phẳng rồi dứt luôn.

 

Diệp Phi cười: “Yên tâm đi, bọn họ phải rời khỏi công ty đó ngay thôi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi