CHÀNG RỂ BÁC SĨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 383:

 

Khi anh ta đang nói chuyện thì đám đàn em sau lưng đã khởi động tay chân để sẵn sàng lao lên đập nát cửa tiệm này của cô ta bất kì lúc nào.

 

Đỗ Thanh Đế thế này thì Tiêu Nhược Băng biết mình không thể lừa gạt được ai nữa rồi, nhưng cô ta lại không hề nao núng mà còn cất nụ cười làm lành của mình đi: “Cậu Thanh Đế, tôi chẳng có việc gì phải giải quyết với cậu cả. Điều duy nhất tôi có thể nói là cậu đã nhìn nhầm nên tự gánh chịu xui xẻo này thôi”

 

Tiêu Nhược Băng để lại câu: “Hàng đã trao tay thì chúng tôi không chịu trách nhiệm nữa”

 

Thái độ mạnh mẽ của cô ta khiến tất cả mọi người xung quanh phải trợn mắt há miệng và Diệp Phi đứng nấp phía sau cũng thấy khá là thích thú và tò mò.

 

Anh ta tò mò nhìn Tiêu Nhược Băng, không biết cô ta lấy đâu ra gan hùm mật báo để ăn nói thế này với Đỗ Thanh Đế nhỉ?

 

“Nếu bản thân tôi không biết nhìn hàng thì tôi sẽ chấp nhận” Mặt Đỗ Thanh Đế bỗng chốc tối đi, gắt lên: “Nhưng mẹ nó cô hãm hại tôi cho đã rồi nói cái giọng đó hả, ai cho cô ăn gan hùm mật báo để cô bảo tôi tự gánh đấy xui xẻo thế? Anh em, đập hết cái tiệm đồ cổ này cho tao.”

 

Đám người kia lập tức chuyển sang trạng thái hoạt động.

 

“Hừ” Đúng lúc đó thì có tiếng vang đầy khinh bỉ vang lên phía sau: “Ai cho các người lá gan chạy tới đây đập tiệm trong tay Uông thiếu vậy?”

 

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Triệu Ti Kì xuất hiện cùng với một người khác…

 

Diệp Phi hết sức bất ngờ khi trông thấy Triệu Ti Kì, anh không ngờ cô bạn thân ở Long Đô của Đường Kỳ Kỳ cứ há miệng ngậm miệng gì cũng là việc làm ăn buôn bán vài trăm triệu lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với đồ cổ Uông Thị.

 

 

“Đúng thế!” Tiêu Nhược Băng trả lời rất rõ ràng và dứt khoát.

 

“Có nghĩ tới hậu quả khi xen vào chuyện của người khác chưa?” Đỗ Thanh Đế cười lạnh hỏi.

 

Triệu T¡ Kì khinh thường: “Cậu Đỗ Thanh Đế đã thẳng thắn thế này thì tôi cũng không vòng vo làm gì nữa, tôi không thể làm gì được cậu nhưng bản thân cậu cũng chẳng làm gì được chúng tôi. Cậu ỷ vào người bố Đỗ Thiên Hổ thì sau lưng tôi cũng có người chống lưng, nếu như mang cậu Phi nhà chúng tôi ra so với bố anh thì cậu ấy chỉ cao hơn chứ không hề thấp: Đôi môi đỏ mỏng của Triệu Tỉ Kì mấp máy, giọng điệu có chiều hống hách dữ lắm, lời cô ta nói ra cũng giấu dao găm, hoàn toàn không thèm quan tâm đến vẻ mặt tối sầm đi của Đỗ Thanh Đế.

 

“Cô Triệu T¡ Kì hả?” Đỗ Thanh Đế bình tĩnh lại nhìn Triệu T¡ Kì: “Mặt mũi trông cũng được lắm, chỉ sai mỗi chỗ tự cao tự đại quá đà. Nhóc con, chủ động khai chỉ tiết tên tuổi họ hàng quê quán của cô ra đây để tôi xem cô có đủ tư cách để tôi ức hiếp không?”

 

Anh ta thoải mái lấy điện thoại di động ra chụp Triệu Tỉ Kì rồi gửi cho người của Tứ Hải điều tra.

 

Triệu T¡ Kì hừ lạnh nói: “Triệu Tỉ Kì, phó giám đốc quỹ Lục Tỉnh Lượng Tử”

 

“Thân phận thế này thì chưa đủ để tôi phải ức hiếp và cũng không đủ lớn để làm chỗ dựa cho Tiêu Nhược Băng đâu” Đỗ Thanh Đế lắc lắc chiếc xẻng Lạc Dương trong tay: “Lại càng không đủ để ngăn cản tôi đập cửa tiệm đồ cổ này”

 

“Quê mùa thì mãi mãi vẫn là quê mùa thôi, quỹ Lục Tinh Lượng Tử mà cũng không biết thì chắc là biết tập đoàn Vạn Sơn chứ nhỉ?” Triệu T¡ Kì nhếch môi cười khinh khỉnh: “Không biết tập đoàn Vạn Sơn thì chắc phải biết tứ thiếu Long Đô chứ hả? Đồ cổ Uông Thị, quỹ Lục Tinh Lượng Tử, tập đoàn Vạn Sơn, tứ thiếu Long Đô mang cùng một nghĩa đấy”

 

“Nếu anh vẫn còn là ếch ngồi đáy giếng thì chắc có nghe nói vê nhà họ Uông Long Đô chứ?” Cô ta kiêu ngạo miệt thị Đỗ Thanh Đế: “Nếu anh hoàn toàn không biết chút gì cả thì có gọi điện thoại về hỏi bố mình vài câu”

 

Rất nhiều người nghe thấy nhà họ Uống Long Đô xong thì mặt trắng bệch.

 

Thân Châu to lớn này có rất nhiều gia đình giàu có, quyền lực và lâu đời. Trung Hải cũng có Lục Đại Hanh nhưng bàn đến những gia đình nổi tiếng được cả nước biết đến thì chẳng ai bằng năm dòng tộc nọ.

 

Trong đó có nhà họ Uông Long Đô.

 

Những nhân vật đáng gờm ở Trung Hải có thể úp gió lật mưa dễ như trở bàn tay nhưng rời khỏi Trung Hải thì chẳng khác gì mấy con tép riu không đáng nhắc tới, bản lãnh và sức ảnh hưởng qiảm xuống dần như bằng không.

 

Thậm chí có mấy thành phố xa xôi còn chẳng biết Đỗ Thiên Hổ là ai.

 

Nhưng nhà họ Uông một trong năm dòng tộc lớn thì khác, bọn họ chẳng những sở hữu rất nhiều thứ người người mơ ước mà còn nhúng tay vào cả bộ máy nhà nước.

 

Dù Trung Hải có dựng tường đồng vách sắt lên thì bọn họ vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi