CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Điều quan trọng là bất kể ông ta làm như thế nào cũng không thể chống cự lại được: “Nào, ông là người nhà họ Triệu, nói cho tôi biết”.

 

“Cái gì gọi là không thể chịu nhục?”

 

Diệp Phi lại giơ tay tát.

 

Giờ phút này cái gọi là không thể chịu nhục cũng chỉ là một trò đùa.

 

Trước mặt bao nhiêu người, Diệp Phi cứ một bạt tay rồi lại một bạt tay tát thẳng vào mặt của Triệu Hồng Quang, đánh cho ông ta mặt mũi bầm dập, mọi người đều trợn mắt há mồm.

 

Ngay cả thanh niên đầu trọc bên cạnh cũng ngẩn ra.

 

Hắn ta đã tận mắt chứng kiến Triệu Hồng Quang dùng một kiếm đâm chết một con bò, kiếm pháp của ông ta rất kinh người, tại sao bây giờ lại yếu như chó thế?

 

“Chát!”

 

Cái tát cuối cùng đã đánh bay Triệu Hồng Quang! Ông ta giấy dụa trên mặt đất một hồi, phun ra một ngụm máu, cố gắng chống đất đứng lên.

 

Diệp Phi đi tới gần ông ta, giơ bàn tay lên…

 

Bảy giờ sáng, Triệu Hiểu Nguyệt uể oải đi ra từ khách sạn Đế Hào.

 

Sau khi giúp anh trai giải quyết Đường Nhược Tuyết, cô ta cũng đã tìm được cho mình một con cừu non, vì vậy cô ta đã ở trong khách sạn triền miên cả đêm.

 

Từ trước đến nay cô ta chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ, nghĩ đến Đường Nhược Tuyết và anh trai gạo nấu thành cơm, cô ta lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Ngoài mong muốn có thể lấy đi trinh tiết của Đường Nhược Tuyết càng sớm càng tốt thì còn có Triệu Đông Dương sẽ trả cho cô ta 7, 5 triệu đô la Mỹ tiền thù lao. Mặc dù gia đình họ Triệu có hàng tỷ đô la Mỹ, nhưng trong đó cũng có rất nhiều đứa con gái như Triệu Hiểu Nguyệt, nên ngay cả muốn làm một bạch phú mỹ bình thường cũng không được chứ đừng nói đến việc so với Triệu Đông Dương.

 

Vì vậy, khi có thể có được 7,5 triệu đô la Mỹ, Triệu Hiểu Nguyệt đã rất vui mừng, với số tiền này, cô ta hoàn toàn có thể trở thành một bạch phú mỹ.

 

Một đêm sung sướng cũng làm cho cô ta quên hết trời đất.

 

Mãi đến rạng sáng, Triệu Hiểu Nguyệt mới phát hiện ra rằng trong điện thoại di động đã có hơn một chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

 

Nội dung của tin nhắn đều hỏi về nơi ở của cô và cả về nơi ở của Triệu Đông Dương. Cuộc gọi cuối cùng và cũng là cuộc gọi duy nhất mà cô ta bắt máy đó chính là cuộc gọi của bố cô ta, Triệu Hồng Quang.

 

Triệu Hồng Quang yêu cầu cô ta trước 8 giờ phải nhanh chóng đến phòng trà Vọng Giang Lâu.

 

Bố cô ta chưa bao giờ coi trọng cô ta như thế này, càng đừng nói đến việc mời cô ta uống trà ăn sáng, vì vậy Triệu Hiểu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi khách sạn, chạy nhanh đến phòng trà Vọng Giang Lâu.

 

Lúc 7 giờ 50 phút, Triệu Hiểu Nguyệt xuống taxi thì phát hiện ra rằng phòng trà Vọng Giang Lâu khác với trước đây nhiều lắm, trông nó rất văng vẻ và áp lực.

 

Chỉ là cô ta cũng không nghĩ nhiều, trả tiền xe xong thì đi thẳng lên lầu ba, đến nơi Trần Lịch Dương đã chết.

 

Từ đầu cầu thang bước lên, tầm mắt của Triệu Hiểu Nguyệt đột nhiên trở nên rõ ràng, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta vô cùng hoảng sợ.

 

Ở giữa sảnh của quán trà đặt một chiếc bàn tròn với hơn chục món tráng miệng tinh xảo đang bốc khói nghỉ ngút và tỏa mùi thơm hấp dẫn.

 

Diệp Phi ngồi ở ghế chính, cầm đũa, vừa ăn vừa xem tin tức của Cảng Thành.

 

Trông anh vô cùng nhàn nhã.

 

Mà bàn bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang quỳ, mặt mũi bầm dập, quần áo tả tơi.

 

Người đó chính là người bố mà Triệu Hiểu Nguyệt kính sợ như hổ, Triệu Hồng Quang.

 

Người bố cao cao tại thượng, không ai bì nổi, người mà chỉ cần dùng một ánh mắt thôi cũng đã có thể khiến cô ta rùng mình, giờ phút này chẳng khác gì chó nhà có tang.

 

“Bối BốI”

 

Triệu Hiểu Nguyệt chạy tới, vừa đỡ Triệu Hồng Quang vừa hô: “Sao bố lại quỳ ở đây? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

 

Triệu Hồng Quang không trả lời, chỉ dùng một ánh mắt oán độc nhìn con gái của mình, hận không thể dùng một tay bóp chết cô ta.

 

Nếu Triệu Hiểu Nguyệt không nảy ra một ý tưởng ôi thiu như thế này thì làm sao con trai ông có thể bá vương ngạnh thượng cung chứ?

 

Làm thế nào lại sống không thấy người chết không thấy xác như vậy chứ?

 

Làm sao mà ông ta có thể chịu loại nhục nhã này chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi