CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 473:

 

Lâm Thu Linh tức giận lên tiếng: “Hiện tại nhà họ Đường đang gà bay chó sủa, hoàn toàn do Diệp Phi gây ra, dù sao cũng phải cho Diệp Phi một chút dạy dỗ.”

 

“Diệp Phi chỉ là một kẻ thích giả bộ.”

 

Đường Tam Quốc than nhẹ một tiếng: “Đối phương đang cố ý gây chuyện thôi.”

 

Lâm Thu Linh sững sờ: “Ông có ý gì?”

 

“Đổi thành lưu manh đầu đường hay trộm cướp lang thang thì có thể đòi đánh đòi giết nhà họ Đường không? Từ hành vi bọn họ làm ra một đống thủ đoạn đe dọa, còn xông vào biệt thự nhà họ Đường, tôi đã có thể hiểu được”

 

Giọng điệu của Đường Tam Quốc lạnh nhạt: “Dù sao.

 

Đường Môn với bọn họ mà nói là một thứ gì đó rất xa xôi, thậm chí có thể chưa nghe nói đến”

 

“Mà đám Triệu T¡ Kì đều đến từ Long Đô, còn có liên quan đến nhà họ Uông, làm sao không biết gì vê vòng tròn quyền quý cao cấp chứ?”

 

“Sao bọn họ lại không biết chúng ta là con cháu Đường Môn được?”

 

“Dưới sức mạnh của Đường Môn, chúng ta chỉ là con rơi nhưng cũng không thể muốn giãm đạp là giãm đạp được, thế mà bọn họ còn xông vào biệt thự làm người khác bị thương nặng như vậy”

 

“Vốn dĩ bọn họ dám lớn gan làm bậy như vậy, hẳn là có người xui khiến đăng sau…” Ông ta quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn đến nơi xa xăm…

 

“Ông nói bọn họ tới là vì nhà họ Đường sao?”

 

Đường Tam Quốc không nói gì, ông ta chỉ chắp hai tay sau lưng rồi bước ra hành lang… Bước chân tập tễnh, nhưng cái bóng dưới đất, dần dần trở nên sắc bén như một con dao…

 

Từ bệnh viện trở về, Diệp Phi gửi một tin nhắn cho Hoàng Tam Trọng, sau đó về nhà thăm bố.

 

Anh phát hiện mẹ đã tự mình chăm sóc bố.

 

Bà thỉnh thoảng sẽ mớm thuốc cho Diệp Vô Cửu, cứ một lúc là lau mồ hôi trên trán, bà còn vừa nắm tay bố vừa làm việc nhà, trông rất mặn nồng khó mà nói nên lời.

 

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Phi rất ấm áp. Anh suýt chút nữa đã cửa nát nhà tan, vì thế anh rất trân trọng gia đình ba người sum vầy.

 

Cho nên Diệp Phi sẽ không để bất kỳ rủi ro nào xảy ra.

 

Diệp Phi cho bố uống thuốc Đông y, rồi anh lại kê thêm một chiếc giường nhỏ cho mẹ, sau đó mới về phòng tắm rửa đi ngủ.

 

Ngủ một giấc cũng không quá ngon, tới gần lúc nửa đêm thì lỗ tai anh khế động vì nghe thấy tiếng xe gắn máy từ đằng xa truyền đến.

 

Diệp Phi ngồi dậy từ trên giường, anh ra cửa xem xét theo thói quen.

 

Ngay lúc đó thì trước cửa phòng khám vọt vào ba chiếc xe gắn máy, mỗi xe có hai người đàn ông đeo khẩu trang, một người lái xe còn một người tay cầm boom xăng.

 

“Vèo vèo vèo” bọn họ không có hề ngừng lại mà ném mạnh boom vào phòng khám.

 

Sáu quả boom xăng bay vèo vèo vào phòng khám, khoảng cách từ cửa lớn đến sân nhỏ biến thành biển lửa.

 

Diệp Phi không nói hai lời, anh lập tức cầm một cục gạch lên xông ra ngoài đập vào tên lái xe.

 

“Bụp” một tiếng, nón bảo hiểm của người lái xe vỡ ra, gã ta cũng bay thẳng ra ngoài rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

 

Cơ thể của anh bạn ngồi đằng sau cũng nhoáng một cái ngã sấp xuống.

 

Không chờ gã ta giùng giằng, Diệp Phi trở tay võ một cái đập vỡ trán của anh ta.

 

Bốn kẻ xấu khác cách đó không xa thấy thế sợ hãi, vô thức quay đầu xe đụng tới.

 

Diệp Phi tách hai tay ra, cục gạch vỡ thành hai mảnh, anh ném đi “bịch bịch” trúng đầu của hai tên lái xe.

 

Hai người kêu thảm té xuống mặt đất, xe gắn máy cũng mất đi khống chế đụng vào vách tường.

 

“Thằng khốn nạn, dám phóng hỏa đốt phòng khám, muốn chết à”

 

Lúc này đám Chó Đen, Lưu Phú Quý và Hoàng Thiên Kiều cũng vọt ra, bọn họ vừa cầm bình cứu hỏa để dập lửa, vừa vây quanh mấy kẻ xấu điên cuồng.

 

Sau một hồi đấm đá quyền cước, rất nhanh mấy tên côn đồ kia đã mất đi sức chống cự mà co quắp trên mặt đất liên tục lên tiếng cầu xin tha thứ.

 

“Đừng đánh chết, hãy hỏi lai lịch một chút”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi