CHÀNG RỂ BÍ ẨN


Đoàn Yến Nhi là bạn thân của Trịnh Thu Cúc.

Cả hai quen biết và chơi với nhau bắt đầu từ năm nhất ở đại học W bên Mỹ.

Về sau, hai người họ mới nhận ra lúc trước cả hai cũng từng gặp nhau trong một bữa tiệc của gia đình.
Dù gặp bất cứ chuyện gì, dù đúng hay sai, Đoàn Yến Nhi vẫn luôn đứng về phía Trịnh Thu Cúc.

Vì vậy, chuyện Trịnh Thu Cúc không thích Lý Thế Kiệt mà phải kết hôn với anh, cô cũng biết và thậm chí đã từng đến đây quan sát, theo dõi, và buông lời cảnh cáo anh.
Cô cũng là chủ của một chuỗi cửa hàng cà phê có tiếng trong thị trường, là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn, những món ăn, thức uống Đoàn Yến Nhi cho vào miệng đều không phải hạng tầm thường.

Nhưng điều khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy có chút khó hiểu là vì, cô lại đến quán của anh vào giờ này.
Hôm nay là thứ Bảy, các học sinh chỉ học nửa ngày, còn những người lớn hơn có người vẫn đi làm, có người được nghỉ.

Còn một người chủ như Đoàn Yến Nhi đến chắc chắn thời gian làm việc luôn linh động.
Trước đây cô vào đây chỉ để theo dõi, quan sát anh.

Thế thì bây giờ quay lại đây để làm gì, không phải định theo dõi anh nữa chứ? Dù sao anh và Trịnh Thu Cúc đã kết hôn với nhau rồi, còn theo dõi làm gì nữa.

Như vậy chẳng phải quá thừa thải hay sao? Đúng, chắc chắn như vậy.
Giờ này các nhân viên khác cũng đã đến nơi và bắt đầu công việc của mình.

Lê Nhã Trân đi đến bên cạnh Lý Thế Kiệt, huých nhẹ vào tay anh, ra hiệu về phía Đoàn Yến Nhi.

Lý Thế Kiệt gật đầu ra hiệu mình đã nhìn thấy rồi đứng lên, đi về phía Đoàn Yến Nhi đang ngồi cạnh cửa sổ sát sàn.
Trần Minh Trung đang tiếp chuyện với Đoàn Yến Nhi.

Không biết họ nói gì, Lý Thế Kiệt chỉ thấy Trần Minh Trung gật đầu rồi quay người, cầm theo tờ thực đơn rời đi.

Lúc đi ngang qua anh, cậu ta mỉm cười gật đầu một cái thay cho lời chào.

Theo phép tắc lịch sử, anh cũng gật đầu đáp lại.
Đoàn Yến Nhi đặt túi xách ở sau lưng, lấy chiếc điện thoại ra, vẫn không nhìn Lý Thế Kiệt mà hỏi: "Có chuyện gì muốn nói sao? Nếu có thì anh mau nói đi, tôi có hẹn rồi."

Từ ngữ khí và cách nói chuyện của Đoàn Yến Nhi, Lý Thế Kiệt có thể nghe ra thái độ có chút không thích toát ra từ người cô.

Không để thái độ đó ảnh hưởng đến mình, anh kéo ghế ngồi xuống, bình thản đáp: "Không có gì.

Tôi chỉ thắc mắc là hôm nay, ngọn gió nào lại đưa cô đến đây thôi."
"Tôi đến đây ăn bánh uống trà không được à?" Giọng cô đầy tính khiêu khích.

Đoàn Yến Nhi cảm thấy có chút không vui và khó chịu khi nói chuyện với Lý Thế Kiệt.
"Ý tôi không phải như vậy.

Cô cũng biết tôi muốn nói gì mà."
Lý Thế Kiệt biết chắc, với một người phụ nữ thông minh, tài giỏi, độc lập và mạnh mẽ như Đoàn Yến Nhi sẽ biết anh đang nói điều gì.

Nếu như vẫn không hiểu, chắc chắn đó là giả vờ không hiểu, chứ không phải không biết.
Đoàn Yến Nhi im lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vài giây sau lại nghe cô thừa nhận: "Phải, bánh ở tiệm anh là rất ngon.

Dù tôi là bạn Thu Cúc, cô ấy ghét anh và tôi đứng về phía cô ấy, nhưng tôi cũng phải thừa nhận bánh của anh rất ngon."
"Cô thích vậy thì tốt rồi." Lý Thế Kiệt cảm thấy rất hài lòng.

Với một người thành công và khó tính như cô mà lại mở miệng khen tiệm của anh cũng biết chất lượng của mỗi chiếc bánh đưa ra cho khách hàng như thế nào rồi.
Gió bên ngoài thổi liên tục không ngừng, từng tán cây thổi va vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Những chiếc lá vàng không được níu giữ nữa cứ thế nhẹ nhàng thoát ra khỏi cành, phó mặc cho làn gió cuốn trôi mình đi.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu xám dừng lại ngay trước cửa.

Một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest được cắt may một cách tinh xảo bước xuống, đi vào trong tiệm bánh.

Đoàn Yến Nhi vừa nhìn thấy liền đứng lên, vui vẻ vẫy vẫy tay với anh ta khiến Lý Thế Kiệt cũng phải quay đầu nhìn xem nhân vật nào lại có thể khiến Đoàn Yến Nhi vui vẻ đến vậy.
Vừa quay đầu, Lý Thế Kiệt chỉ đứng hình chưa đến một giây đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.


Người đàn ông lịch lãm này là người anh biết, không ai khác chính là chồng của Đoàn Yến Nhi - Nguyễn Thanh Phong.
Thấy hai người đàn ông nhìn nhau, Đoàn Yến Nhi nghĩ dù sao Lý Thế Kiệt cũng là chồng của người bạn thân mình nên cô quyết định giới thiệu cho cả hai quen biết nhau.
Giữa hai người đàn ông đã rời khỏi tổ chức sát thủ và biết rõ đối phương là người như thế nào cũng thuận theo ý của Đoàn Yến Nhi, vờ như không quen biết nhau, bắt tay nhau làm quen.

Song đó, trong lòng cả hai đều biết rõ rằng Đoàn Yến Nhi không hề biết gì về mối quan hệ của hai người họ nên tốt nhất cô cứ như vậy, cô mới có thể không gặp nguy hiểm được.
Lý Thế Kiệt chỉ trò chuyện với Nguyễn Thanh Phong vài câu theo những phép tắc thông thường khi mình gặp chồng của người bạn thân của vợ mình.

Giữa hai người đàn ông này vốn dĩ không có chuyện gì để nói với nhau nếu như không nói về chuyện của quá khứ.

Một người làm công ty, một người làm chủ một tiệm bánh không lớn cũng không nhỏ, hai lĩnh vực, hai thế giới gần như khác nhau.
Vậy thì giữa họ có gì để nói chứ?
Lý Thế Kiệt đứng lên, lịch sự chào tạm biệt Đoàn Yến Nhi và Nguyễn Thanh Phong thì đúng lúc này, anh lại nghe thấy một giọng nói không chuẩn Tiếng Việt từ phía cổng vọng đến: "Thế Kiệt.

Ủa? Thanh Phong cũng ở đây à?"
Nhưng khi vừa nhìn thấy Đoàn Yến Nhi xuất hiện sau tấm lưng to lớn của Nguyễn Thanh Phong, John Davis lập tức im bặt.

Anh ta không biết Đoàn Yến Nhi có biết hai người họ quen nhau hay không, nhưng đồng thời cũng biết tốt nhất trong trường hợp khi nãy, mình không nên quá nông nổi như vậy.
Đoàn Yến Nhi ngẩng đầu nhìn John Davis, sau đó lại nhìn Lý Thế Kiệt rồi dừng lại ở Nguyễn Thanh Phong đang ngồi cạnh mình.

Cô hỏi: "Ba người quen nhau à?"
Lý Thế Kiệt rất muốn chửi thể thành tiếng nhưng lại không thể vì bên trong quán đã có không ít thực khách.

Anh cảm thấy John Davis là một bậc thầy về máy tính và những mã code, nhưng bù lại ở những pha xử lý tình huống như thế này dường như tỉ lệ nghịch với nó.
Dù vậy, Lý Thế Kiệt vẫn bình thản tựa lưng vào ghế, không vội trả lời, cũng không lo lắng khi bị hỏi như vậy.

Anh gật đầu trả lời thay cho Nguyễn Thanh Phong: "Đúng vậy."
John Davis đứng phía sau Lý Thế Kiệt cũng có chút lo lắng, hết nhìn người này đến nhìn người khác.

Bây giờ anh ta đã nhận ra Lý Thế Kiệt và Nguyễn Thanh Phong đã che giấu mối quan hệ của họ và mình là người bới móc nó lên và đẩy họ vào thế này.
Trần Minh Trung từ phía quầy đi đến, đưa hai phần bánh và hai ly cà phê Đoàn Yến Nhi gọi ra.


Nguyễn Thanh Phong đẩy đ ĩa bánh đến trước mặt vợ mình, chậm rãi cầm ly cà phê lên: "Bọn anh cũng có thể gọi là quen biết nhau."
"Vậy sao lúc nãy anh không nói với em? Đã vậy hai người còn tỏ ra như người lạ nữa." Giọng điệu của Đoàn Yến Nhi có ý trách móc.
Nguyễn Thanh Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, dịu giọng: "Đó cũng là chuyện hồi lúc còn bên Mỹ rồi.

Nên có nhắc đến hay không cũng không sao."
Đoàn Yến Nhi nhìn thằng vào chồng mình, vẫn còn ngờ vực câu trả lời của anh ta.

Nguyễn Thanh Phong cầm nĩa cắt một miếng bánh đút cho cô ăn, sau đó mới chậm rãi giải thích mọi chuyện cho cô nghe.

Nguyễn Thanh Phong đưa ra một lý do hết sức hợp lý khiến một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập như Đoàn Yến Nhi cũng phải tin.

Anh ta nói ba người họ quen biết nhau qua một trò chơi đánh trận giả lúc còn ở bên Mỹ.

Về sau cũng luôn xếp cùng đội và hoạt động khá ăn ý nhau nên từ đó quen từ đó cũng bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn.

John Davis bên cạnh cũng phụ hoạ thêm vài câu vào để Đoàn Yến Nhi tin tưởng hơn.
Cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa, lấy lại chiếc nĩa từ tay Nguyễn Thanh Phong, cắt một miếng bánh ra, từ tốn cho vào miệng.

Vốn dĩ ngay từ đầu mục đích của Đoàn Yến Nhi là đến đây ăn bánh cùng với Nguyễn Thanh Phong trong những ngày nghỉ cuối tuần nên cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện này.
Lý Thế Kiệt cũng biết điều, chào tạm biệt và chúc hai vợ chồng hợp ăn ngon miệng rồi đứng dậy quay về bàn của mình.

John Davis cũng nhanh chóng theo sau, rút lui khỏi nơi cứ như là trận chiến khi nãy.
Vừa đi, Lý Thế Kiệt không thể nhịn được mà phải lên tiếng nói John Davis vài câu về việc làm lộ chuyện anh và Nguyễn Thanh Phong quen biết nhau.

Anh ta cũng nói xin lỗi rồi bổ sung thêm việc Nguyễn Thanh Phong có thể lo liệu được và anh ta nghĩ mối quan hệ giữa ba người họ cũng không đến nỗi không ra được ánh sáng.
Suy nghĩ của John Davis như vậy, Lý Thế Kiệt cũng không muốn nói gì thêm.

Anh ngồi trở vào vị trí quen thuộc, thuận tay rót đầy lại ly trà cho mình.
John Davis kéo ghế, ngồi đối diện với Lý Thế Kiệt.

Anh ta tự rót cho mình ly trà, đồng thời nói: "Công nhận mũi cảnh sát cũng nhạy thật, chỉ chưa đến một ngày thôi đã đánh hơi Ông Hổ đã chết."
Lý Thế Kiệt không lên tiếng.

Anh cầm ly trà lên, nhấp một ngụm trà, một luồng chất lỏng ấm nóng truyền từ cổ họng xuống đến dạ dày, hương thơm tỏa ra khiến người uống cảm thấy dễ chịu, thỏa mãn.
Thấy Lý Thế Kiệt không trả lời, John Davis nhướng mày: "Cậu sao thế?"
"Không có gì." Lý Thế Kiệt đáp.


Anh không muốn nói với John Davis về chuyện của Trịnh Thu Cúc.
John Davis tựa lưng vào ghế, mân mê ly trà trong tay của mình: "Tôi xem qua vài tin tức, họ nói cảnh sát tìm được một nhân chứng còn sống trong biệt thự của Ông Hổ."
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng.

Bởi vì anh biết người còn sống đó là ai.

Chính anh tha mạng cho người đó mà.
"Tôi biết nếu nói ra lời này thì nghe có vẻ tôi rất ác.

Nhưng, trước đây ở bất cứ hiện trường nào cậu thực hiện nhiệm vụ cũng đâu có để ai sống sót đâu." John Davis chống khuỷu tay lên bàn, người hơi đổ về trước: "Cậu không sợ làm vậy sẽ để lại rắc rối sau này à?"
Lý Thế Kiệt nhìn từng chiếc lá vàng đang rơi bên ngoài cửa sổ sát sàn, chậm rãi nói: "Cậu quen biết tôi bao nhiêu lâu rồi, chắc hẳn cậu cũng biết tôi không thích làm theo kiểu nợ cha con trả.

Cô gái đó không có tội, thêm việc còn không thấy mặt của tôi nên cô ấy không nên bị như vậy."
"Biết là vậy nhưng…"
Lý Thế Kiệt ngắt ngang lời John Davis: "Đủ rồi.

Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa.

Mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."
John Davis "ờ" một tiếng.

Anh ta sực nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "Cậu nhớ lúc trước cậu nhờ tôi điều tra mối quan hệ giữa Trịnh Thu Thảo và Ông Hổ không?"
Lý Thế Kiệt dời tầm mắt, dừng lại ở gương mặt John Davis, gật đầu ra hiệu mình nhớ rồi chờ đợi câu trả lời của anh ta.
John Davis lục lại trí nhớ: "Giữa họ không có mối quan hệ gì cả.

Chẳng qua Thu Thảo là bạn của con gái Ông Hổ thôi.

Cũng chính là người cậu thả đêm qua."
Không có mối quan hệ trực tiếp với Ông Hổ vậy là tốt rồi.

Lý Thế Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh chỉ sợ sau lần vụ của Tuấn Đạt, lại thêm vụ này thì e rằng một cô sinh viên như Trịnh Thu Thảo sẽ không thể trụ nổi.
Lý Thế Kiệt nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế.

Vậy là bây giờ anh đã có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi