CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Tần Yên giống như là muốn phát tiết hết tất cả những uất ức trong mấy ngày nay ra bên ngoài, khóc như mưa.

Nhà họ Tô tặng món quà nặng ký đương nhiên cô ta cho rằng là quà cưới của nhà họ Tô tặng cho mình.

Nhà họ Tô đặc biệt phái một chiếc xe đến đón bọn họ đến tham gia buổi tiệc ở khách sạn Tinh Quang, cô ta tưởng là nhà họ Tô chuẩn bị lễ đính hôn cho cô ta.

Mãi cho đến khi Tô Thanh Sơn chính miệng phủ nhận tất cả những thứ này, cô ta mới biết được chân tướng.

Ông cụ Tần vẫn không tin tưởng Tần Yên, tức giận nói: “Cho dù là Tô Thanh Sơn không có con trai thì nhà họ Tô vẫn còn những người đàn ông khác vẫn còn chưa lập gia đình, tiêu đề của danh sách các vật đó chính là danh sách lễ hỏi, nhà của cháu cũng chỉ có cháu chưa lập gia đình thôi, nếu như những thứ này không phải là cho cháu thì còn có thể là cho ai nữa?”

Nghe thấy danh sách lễ hỏi, Tần Yên bừng tỉnh đại ngộ, một mặt đau thương: “Hóa ra thật sự là quà cưới, chỉ là cũng không thuộc về tôi.”

Nói xong, cô ta quay người đi khỏi.

Ngày hôm đó lúc Tô Thanh Sơn nói là quà cảm ơn cho Dương Chấn, cô ta liền nghi ngờ rồi. Lúc trước đưa đến món quà nặng ký như vậy, xác nhận ở trên đó chính là danh sách lễ hỏi, vốn dĩ còn tưởng rằng là do mình đã lầm.

Cho đến ngày hôm nay nghe những thứ kia chính là lễ hỏi, là nhà họ Tô đưa quà cưới cho Tần Nhã thay cho Dương Chấn.

“Yên, cháu đừng đi.”

Ông cụ Tần thấy Tần Yên muốn đi, lập tức gấp gáp.

“Ba, ba đừng kích động mà, cho bọn con chút thời gian đi, chúng con nhất định sẽ thuyết phục Yên.” Chu Kim Hảo vội vàng bước lên nói.

“Nếu như tối ngày hôm nay vẫn không giải quyết nguy cơ cho nhà họ Tần thì tất cả đều xong hết rồi.”

Ông cụ Tần tức giận quát lên một tiếng, sau đó còn nói: “Cuộc khủng hoảng của nhà họ Tần là do gia đình các người tạo thành, nếu như trước khi trời sáng mà các người vẫn không thể nhận được sự tha thứ của nhà họ Tô thì đừng nói là trở lại gia tộc, tôi nhất định sẽ làm cho các người phải trả một cái giá đắt.”

Vừa mới dứt lời, ông cụ Tần vung tay đi, Chu Kim Hảo liền vội vàng đuổi theo: “Ba, vậy ba nói để Đại Quang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, còn tặng cho chúng con biệt thự ở trang viên nhà họ Tần, chuyện này đều là thật sao?”

Ông cụ Tần vốn dĩ đang tức giận đầy đầu, sao có thể đáp lời lại, ngồi lên xe liền rời đi.

“Đại Quang, rốt cục là ba có ý gì vậy, không phải là nói rõ sẽ để ông trở về công ty làm chức phó tổng giám đốc à, còn cho chúng ta biệt thự nữa mà?” Chu Kim Hảo cũng không cảm giác được cơn nguy của nhà họ Tần.

Tần Đại Quang bị vợ mình làm tức giận đến bật cười: “Nếu như bà muốn ở biệt thự đó thì ngày mai tự mình đi đến trang viên nhà họ Tần đi, xem xem có phải là ông ta đã chuẩn bị biệt thự cho bà hay không.”

“Tần Đại Quang, ông có ý gì hả?” Chu Kim Hảo thẹn quá hóa giận.

“Bà chính là một kẻ ngu! Chẳng lẽ bà còn chưa biết nữa à? Nhà họ Tần sắp bị hủy diệt rồi, tối ngày hôm nay qua đi chỉ sợ là Giang Châu sẽ không còn nhà họ Tần nữa, nếu như không phải là cùng đường mạt lộ thì ông ta sẽ bước vào nhà của chúng ta một bước à?” Tần Đại Quang tức giận gầm thét lên.

“Không được, chúng ta suy nghĩ cách khác đi, không thể để nhà họ Tần sụp đổ như vậy được. Đại Quang, Yên không đi cầu xin nhà họ Tô thì chúng ta đi.”

Cảm xúc của Chu Kim Hảo bỗng nhiên hết sức kích động, lôi kéo Tần Đại Quang mà nói: “Chỉ cần là chúng ta có thể giải quyết được cơn nguy nhà họ Tần thì ông cụ nhất định sẽ cho chúng ta vào ở trang viên nhà họ Tần, sẽ còn để cho ông đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, nói không chừng tương lai còn truyền lại vị trí gia chủ cho ông nữa đó.”

Mặc dù là nhà họ Tần không chào đón bọn họ, nhưng dù sao thì trên đầu của bọn họ vẫn có dấu ấn nhà họ Tần, những năm gần đây cho dù là bọn họ không làm gì nhưng mỗi tháng cũng có thể cầm được một khoản tiền hoa hồng.

Nếu như gia tộc sụp đổ rồi, vậy thì cái gì cũng không còn nữa.

“Cút đi.”

Tần Đại Quang đẩy Chu Kim Hảo ra, tức giận nói: “Tiền che mù mắt bà rồi, bà thật sự cho rằng đường đường là một gia đình giàu nhất Giang Châu sẽ đồng ý nghe lời của bà?”

Chu Kim Hảo một mặt ngây ngốc: “Nhà họ Tần thật sự sắp tiêu rồi à?”

Quán bar Dạ Sắc.

Tần Yên bưng một ly rượu, sảng khoái uống một ly cạn sạch.

“Yên, cậu bị sao vậy?”

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, có người cướp lấy ly rượu ở trong tay của cô ta.

“Điềm Điềm, cậu đến rồi đó à? Uống rượu với tớ đi.” Thấy là Tôn Điềm, Tần Yên lôi kéo đối phương ngồi xuống bên cạnh mình.

Tôn Điềm còn không biết là có chuyện gì xảy ra, vừa mới nhận được điện thoại của Tần Yên, nghe thấy giọng nói của cô ta không thích hợp thì liền vội vàng chạy đến đây.

Nhìn thấy vỏ chai rượu đã chất đầy thành đống trên mặt bàn, Tôn Điềm biết là Tần Yên đã uống say rồi: “Yên, xảy ra chuyện gì vậy, cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ làm chủ thay cho cậu.”

Tần Yên cũng không nghe thấy lời nói của Tôn Điềm, cứ ôm cô ta khóc nấc lên: “Tại sao, tại sao lại muốn đối xử với tớ như vậy? Tại sao?”

Khóc lóc, Tần Yên đẩy Tôn Điềm ra rồi lại bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Tôn Điềm vội vàng ngăn cản: “Yên, nếu như cậu còn muốn uống nữa thì đến nhà của tớ đi, tớ uống cùng với cậu.”

Xung quanh có rất nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ với ánh mắt nóng bỏng, Tôn Điềm căng thẳng trong lòng, Tần Yên rõ ràng đã uống say rồi, nếu như gặp phải người có suy nghĩ sâu xa thì cô ta cũng không thể ngăn cản được.

Vật lộn cả mấy lần, cuối cùng cũng đã mang Tần Yên ra khỏi quán bar.

Lúc này một chiếc xe Audi A6 màu đen dừng ở trước cửa quán bar, Tần Luân với gương mặt sưng vù ngồi trên ghế lái.

Nhìn thấy Tần Yên đi ra, anh ta vội vàng bước xuống xe chạy tới.

“Yên, nếu như cô cũng không chịu đi cầu xin nhà họ Tô thì nhà họ Tần sẽ thật sự tiêu đó, anh họ cầu xin cô, cô giúp tôi lần này đi, có được không? Chỉ cần có thể vượt qua nguy cơ lần này thì sau này cô có muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cô.” Tần Luân bước lên bắt lấy cánh tay của Tần Yên, cảm xúc hết sức kích động. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Anh ta cũng không biết là ông cụ Tần đã tự mình đi tìm Tần Yên, lúc này còn đang sốt ruột vì chuyện của gia tộc. Ông cụ Tần luôn là người tàn nhẫn, nếu như không không thể thuyết phục Tần Yên giúp đỡ cầu tình thì ông cụ Tần thật sự sẽ đuổi anh ta ra khỏi gia tộc.

“Cút, cút đi cho tôi!”

Mặc dù là Tần Yên say rồi nhưng mà vẫn nhận ra Tần Luân, lập tức cảm xúc lại kích động thêm nữa, vừa mắng vừa đạp Tần Luân.

Tôn Điềm vội vàng kéo Tần Yên lại, nói xin lỗi với Tần Luân: “Xin lỗi, cô ấy uống nhiều quá.”

Trong lòng của Tần Luân tức giận không thôi, tối nay chính là kỳ hạn cuối cùng của nhà họ Tần, Tần Yên lại uống say, đợi cô ta tỉnh táo lại thì chẳng phải là món ăn cũng đã nguội lạnh rồi à.

Trong đầu của anh ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ tà ác, vội vàng bước lên nói với Tôn Điềm: “Tôi là Tần Luân, anh họ của Tần Yên, tôi dẫn nó về nhà, lúc nãy làm phiền cô rồi.”

Tôn Điềm vô cùng cảnh giác, cô ta nghe thấy rất rõ những lời Tần Luân mới nói, hiển nhiên là đã bị Tần Yên từ chối.

“Không cần đâu, tôi dẫn cô ấy về nhà tôi là được rồi.” Tôn Điềm nói.

Không đợi Tần Luân nói tiếp, Tôn Điềm chặn một chiếc xe taxi trực tiếp rời đi.

Nhìn xe taxi dần dần biến mất trong tầm mắt, trong mắt Tần Luân lóe lên một tia dữ tợn: “Tần Yên, đây đều là do cô ép tôi.”

Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Anh Hùng, giúp tôi bắt một người…”

Sau khi Tôn Điềm mang Tần Yên lên xe taxi mới thở phào một hơi, lúc này Tần Yên đã ngủ rồi, nhưng mà khóe mắt vẫn còn nước mắt.

Nhìn bộ dạng này của Tần Yên, Tôn Điềm rất đau lòng.

“Két.”

Hai người vừa mới bước xuống xe taxi, còn chưa bước được mấy bước thì bỗng nhiên một tiếng thắng xe chói tay vang lên. Tôn Điềm vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe van đang dừng ở bên cạnh bọn họ, có hai người đàn ông vạm vỡ với hình xăm trên tay bước ra.

“Các người muốn làm cái gì?” Nhìn thấy hai người đó đang đi về phía bọn họ, Tôn Điềm sợ hãi.

Một người bước lên phía trước một bước đánh một phát vào cổ của Tôn Điềm, cô ta lập tức hôn mê.

Một tên khác đã kéo Tần Yên lên xe.

Tất cả xảy ra trong một cái chớp mắt, thậm chí cũng không gây nên sự chú ý của người khác, Tần Yên đã bị mang đi.

Ở ven đường cách đó không xa có một chiếc Audi A6 đang dừng đó, Tần Luân nhe răng nở nụ cười: “Tôi cũng muốn xem xem chờ đến lúc tôi có ảnh chụp một đêm xuân của cô cùng với người khác rồi, cô còn dám từ chối yêu cầu của tôi nữa không?”

Lúc Tôn Điềm tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm, trong bụi cỏ, cô ta xoa xoa cái cổ đau nhức, chợt nhớ đến cái gì đó, lập tức sợ hãi: “Yên.”

Chỉ là làm gì còn bóng dáng của Tần Yên nữa.

Đại viện nhà họ Tần.

Tần Nhã nhìn thời gian: “Đã hơn mười giờ rồi.”

Nói xong, cô gọi một cuộc điện thoại nhưng mà vẫn cứ luôn ở trạng thái tắt máy, chuyện này làm cho tâm trạng của cô mất tập trung.

Cô đi ra khỏi phòng, nhìn về phía Chu Kim Hảo đang xem tivi dưới lầu, hỏi: “Mẹ, mẹ biết Yên đi đâu không, đã trễ như vậy rồi mà sao em ấy vẫn còn chưa về nhà nữa?”

Chu Kim Hảo cũng không thèm ngẩng đầu lên, vẻ mặt không quan tâm mà nói: “Nó cũng không phải là con nít, sao mẹ biết được là nó đi đâu?”

“Ha ha, cái này thú vị quá đi.” Chu Kim Hảo hoàn toàn bị kịch bản của phim truyền hình hấp dẫn, không tim không phổi cười phá lên.

Tần Nhã thở dài quay người trở lại phòng.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy tên của Tôn Điềm, tự dưng cô lại có một loại cảm giác xấu, vội vàng kết nối.

“Chị Nhã, Yên bị người ta bắt đi rồi.”

Tần Nhã vừa mới kết nối điện thoại liền nghe thấy âm thanh khóc lớn của Tôn Điềm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi