CHƯƠNG 336: CẬU CHỦ NHÀ HỌ NINH
Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Tô San hơi thay đổi, không mặn không nhạt nói: “Anh ấy là bạn của tôi!”
Lời giới thiệu của Tô San rất đơn giản.
“Ha ha, địch ý của San San đối với tôi, hình như khá lớn.”
Người thanh niên cười rạng rỡ nói.
Dương Chấn có hơi cổ quái liếc nhìn người thanh niên, tên này, vừa rồi ở bên ngoài trang viên nhà họ Hàn, anh mới gặp qua.
Chính là người thanh niên ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Ferrari đó, Ninh Thành Vũ.
Trước đó ở bên ngoài, còn rất hung hăng ngang ngược, cất lời muốn kêu anh ta nhường chỗ để xe cho anh ta, có điều bị anh phớt lờ.
Nhìn thái độ của Tô San, khá không ưa đối phương.
“Quan Tuyết Tùng, nhìn thấy cậu Ninh, đều không biết chào hỏi sao?”
Lúc này, đằng sau Ninh Thành Vũ, một thanh niên mặc lệ phục màu xanh sẫm, bỗng hài hước nhìn sang Quan Tuyết Tùng nói.
Quan Tuyết Tùng liếc nhìn thanh niên mặc lệ phục màu xanh sẫm, mới nhận ra đối phương, là thế hệ thứ ba của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, tên là Phùng Nghĩa Cần.
Mà địa vị của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, giống như địa vị của nhà họ Quan ở Giang Châu, là một trong số gia tộc đỉnh cấp của thành phố Kim Hà.
Nghe nói, lúc đầu nhà họ Phùng chỉ là một thế lực tuyến hai của thành phố Kim Hà, bởi vì có sự trợ giúp của nhà họ Ninh ở Thành phố, mới nhảy vào danh sách các gia tộc đỉnh cấp của thành phô Kim Hà.
Mà Ninh Thành Vũ, lại là cậu chủ của nhà họ Ninh ở Thành phố, Phùng Nghĩa Cần đi theo bên cạnh anh ta, cũng rất bình thường.
Chỉ là, Quan Tuyết Tùng có thể cách thế hệ được lập thành chủ của nhà họ Quan, đủ chứng tỏ sự ưu tú của anh ta, sao có thể nhìn không ra địch ý của Ninh Thành Vũ đối với Dương Chấn?
Anh ta nhìn Phùng Nghĩa Cần, nhíu mày: “Cậu là ai?”
Vèo~
Câu nói này của Quan Tuyết Tùng vừa dứt, người xung quanh đều mang vẻ kinh ngạc.
Ở đây đều là con cháu hào môn ở các thành phố của tỉnh Giang Bình, thế hệ có danh vọng, mọi người đều biết.
Phùng Nghĩa Cần thân là người tài giỏi trong thế hệ trẻ của nhà họ Phùng, Quan Tuyết Tùng sao có thể không biết chứ?
Nhưng lại cứ ở trước mọi người hỏi Phùng Nghĩa Cần là ai, điều này thật sự là sự sỉ nhục đối với Phùng Nghĩa Cần.
Điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm này, Phùng Nghĩa Cần là người đi theo Ninh Thành Vũ, câu nói này của Quan Tuyết Tùng, rõ ràng là không để Ninh Thành Vũ vào trong mắt.
“Khốn khiếp, anh không biết tôi?”
Phùng Nghĩa Cần ngây ra trong giây lát, sau lập tức thẹn quá hóa giận, trách mắng: “Tôi là Phùng Nghĩa Cần của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà!”
“Nhà họ Phùng thì sao chứ?”
Quan Tuyết Tùng cười khinh thường: “Tôi bây giờ là chủ của nhà họ Quan, một hậu bối nhà họ Phùng như cậu, có tư cách gì nói chuyện với tôi?”
Mọi người đều sững sờ cả ra.
Vừa rồi nếu như nói, Quan Tuyết Tùng là thật sự không biết Phùng Nghĩa Cần, vậy cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã biết anh ta là ai, nhưng vẫn nói như thế.
Điều này đã không phải là không cho Phùng Nghĩa Cần mặt mũi, mà là ở trước mặt mọi người vả mặt Ninh Thành Vũ.
“Tên này là điên rồi sao? Vậy mà ngay cả người của cậu chủ nhà họ Ninh cũng dám sỉ nhục trước mặt mọi người.
“Xem ra, thật sự là nhà họ Quan không có ai thừa kế, mới sắp xếp cho một đứa con hoang như này làm gia chủ.”
“Phải đó, thật sự cho rằng bản thân làm gia chủ của nhà họ Quan thì có thể ngay cả mặt của cậu chủ hào ở Thành phố cũng dám không đánh sao!”
“Đánh chó còn nhìn chủ nhân, Quan Tuyết Tùng này, nhưng một chút mặt mũi của không cho!”
Các hậu bối hào môn đó vậy xem, lúc này đều nhỏ tiếng bàn luận, rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Đù! Quan Tuyết Tùng, anh thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi sao?”
Phùng Nghĩa Cần tức giận gầm lên: “Anh có thể không xem tôi ra gì, nhưng anh không thể không cho cậu Ninh thể diện!”
Quan Tuyết Tùng lạnh lùng liếc nhìn Phùng Nghĩa Cần, lại nhìn sang Ninh Thành Vũ, lập tức đổi sang một gương mặt cười: “Thì ra là cậu Ninh! Hân hạnh hân hạnh! Vừa rồi không nhận ra, cậu Ninh đại nhân đại lượng, chắc sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ như này, đi tính toán với tôi nhỉ?”
Diễn vụng về như vậy, ai cũng nhìn ra sự ứng phó trong lời nói của Quan Tuyết Tùng.
Sắc mặt của Ninh Thành Vũ cũng từ từ âm trầm, nheo mắt nhìn Quan Tuyết Tùng nói: “Không hổ là chủ nhân trẻ nhất hào môn của tỉnh Giang Bình, thật là có khí phách, sợ rằng, trong thế hệ trẻ của tỉnh Giang Bình, chắc không có ai anh để trong mắt nhỉ?”
Quan Tuyết Tùng mỉm cười không tỏ ý kiến gì, sau đó lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh Dương Chấn, hơn nữa lùi về sau nửa bước so với Dương Chấn.
Một biểu hiện nhỏ này, khiến giữa mi tâm của Ninh Thành Vũ nhiều thêm vài phần sửng sốt.
Quan Tuyết Tùng ngay cả cậu chủ nhà họ Ninh như anh ta còn không để vào mắt, lại cam tâm đứng ở đằng sau một người thanh niên ăn mặc bình thường, điều này khiến người ta có hơi khó bề tưởng tượng.
Không chỉ là Ninh Thành Vũ, còn có rất nhiều hậu bối hào môn, đều nhìn hiểu một điểm này.
Rõ ràng, Quan Tuyết Tùng không dám dễ dàng giao phong với Ninh Thành Vũ, cho nên trầm mặc không nói.
Trong lòng Dương Chấn ngược lại thầm khen ngợi, bỗng hiểu, Quan Tôn Sắc tại sao đem vị trí gia chủ cách thế hệ truyền cho Quan Tuyết Tùng rồi, tên này, quả thật không đơn giản.
Đối với khiêu thức thăm dò của cậu chủ hào môn cùng đẳng cấp, anh ta sẽ không cho đối phương mặt mũi.
Nhưng khi đối thủ là cậu chủ hào môn trong tỉnh, anh ta đúng mực, thần sắc điềm nhiên như không, không có chút sợ hãi.
Dựa vào sự trấn định mà anh ta thể hiện ra lúc này thì có tư cách thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Quan.
“Cậu Dương!”
Bỗng nhiên, lại có một giọng nói tràn ngập sự cung kính vang lên, một thanh niên mặc lễ phục màu đen, vừa cất bước đi về phía Dương Chấn.
Khi mọi người nhìn thấy người thanh niên này, đều mang vẻ kinh ngạc.
Người tới chính là hậu bối của nhà họ Trần đang cường thịnh hiện nay, Trần Anh Hào.
Từ sau khi nhà họ Viên bị diệt, nhà họ Trần ở Châu Thành, một nhà độc tôn.
Trong nhiều thành phố ở tỉnh Giang Bình, Châu Thành là một thành phố duy nhất, chỉ có một hào môn đỉnh cấp.
Có thể nói, ở Châu Thành, nhà họ Trần chính là vương tộc.
Hiện nay, địa vị của nhà họ Trần càng là mặt trời giữa trưa, cho dù so với ba đại hào môn của Thành phố, cũng sẽ không kém quá nhiều.
Hào môn của các thành phố khác, đâu có nhà nào có thể so sánh được như nhà họ Trần hiện nay?
Dương Chấn cũng không có ngờ, Trần Anh Hào trước đó gặp ở Thiên Phủ Thành, vậy mà cũng tới.
“Ông nội tôi vốn dĩ là muốn đích thân tới, nhưng kết quả nghe nói người tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô Hàn đều là người trẻ tuổi, ông nội liền dặn dò tôi, đến thay ông, chúc mừng sinh nhật với cô Hàn.”
Trần Anh Hào dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của Dương Chấn, chủ động giới thích.
Dương Chấn khẽ gật đầu, không có lên tiếng.
“Quan gia chủ!”
Trần Anh Hào khẽ gật đầu tỏ ý với Quan Tuyết Tùng, Quan Tuyết Tùng cũng gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Nhất thời, bên cạnh Dương Chấn lại nhiều thêm một cậu chủ hào môn đỉnh cấp.
Một người là chủ nhân trẻ tuổi nhất của hào môn, một người là hậu bối của nhà họ Trần đang cường thịnh.
Bất luận là ai, ở đây, ngoài con cháu của ba đại hào môn ở Thành phố, thật sự không có ai có thể so sánh thân phận với bọn họ được.
Nhưng hai người này lại đều đứng ở đằng sau Dương Chấn.
Từ việc bọn họ đứng sau Dương Chân nửa vị trí thì có thể nhìn ra, địa vị cao thấp.
Ninh Thành Vũ không khỏi nhíu mày, trước đó ở bên ngoài, anh ta nhìn thấy Dương Chấn chỉ lái một chiếc Phaeton tới, còn tưởng anh là con cháu của gia tộc nhỏ tới.
Thậm chí còn gọi người đập xe của Dương Chấn.
Nhưng bây giờ, thái độ cung kính của Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào đối với Dương Chấn, khiến anh ta không khỏi có vài phần hoảng loạn trong lòng.
Điều anh ta có thể chắc chắn là Dương Chấn không phải là hậu bối của ba đại hào môn của Thành phố.
Lẽ nào, anh đến từ Yên Đô?
Nghĩ đến đây, sống lưng của Ninh Thành Vũ lạnh toát một trận, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nếu như thật sự là như thế, vậy thì anh ta vừa nãy đã đập xe của Dương Chấn, nên giải thích như nào với Dương Chấn đây?